Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 811: Trao Đổi Bảo Vật!

Chương 811: Trao Đổi Bảo Vật!
“Quả nhiên Mộc đạo hữu đã cất giữ được rất nhiều thứ, vậy mà lại có một món pháp khí ẩn chứa sát khí nồng đậm tới mức này.” Ánh mắt Lục Huyền lộ ra vài phần hâm mộ.
“Không dối gạt gì đạo hữu, ta có chút hứng thú với thanh trường kích bằng đồng này, nên mời Mộc đạo hữu ra giá đi!” Hắn nói với lão giả cao lớn.
“Lục đạo hữu nói vậy là sai rồi, bảo vật bực này sao có thể dùng linh thạch để tính toán được?” Lão giả cao lớn cười giễu: “Cây trường kích này chỉ đổi chứ không bán, nếu trên tay Lục đạo hữu có bảo vật khiến ta cảm thấy hứng thú thì ta có thể cân nhắc tới chuyện trao đổi với đạo hữu.”
“Vậy Mộc đạo hữu cảm thấy loại kiếm phù tứ phẩm vừa rồi thế nào?” Lục Huyền thử thăm dò.
“Dù kiếm phù có tính công phạt mạnh mẽ nhưng trong mắt ta, chúng lại không thể coi là loại bảo vật quý hiếm được.” Lão giả cao lớn lắc đầu, trực tiếp lên tiếng phủ nhận.
Lục Huyền trầm ngâm một lát mới lấy một viên đan dược trong suốt ra khỏi túi trữ vật. Khí tức thanh linh một mực quanh quẩn bên ngoài đan dược, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến tâm thần người ta trở nên tỉnh táo hơn hẳn.
Đây chính là Địch Trần Đan tứ phẩm lấy ra từ quầng sáng phần thưởng của linh thực Ngọc Lộ Quả, sau khi sử dụng có thể loại trừ khí tức vẩn đục trong cơ thể, còn có thể làm suy yếu tính nguy hại của khí tức tà ma, có thể xem như một loại đan dược cực kỳ hiếm thấy.
“Địch Trần Đan tứ phẩm? Không ngờ trong tay Lục đạo hữu lại có loại đan dược thế này.” Trong mắt lão giả cao lớn lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Bình thường, sau khi bồi dưỡng linh thực tại hạ cũng sẽ thử luyện chế đan dược. Nhờ may mắn nên mới luyện được một lò đan dược có độ khó cực cao như Địch Trần Đan.” Lục Huyền thuận miệng bịa chuyện: “Mộc đạo hữu thấy thế nào? Có thể đổi được cây trường kích bằng đồng kia không?”
Lão giả cao lớn mỉm cười, sau đó bước đến phía trước tòa lầu gỗ kia rồi vỗ nhẹ lên thân hình mập mạp của nó. Lầu gỗ nhẹ nhàng lay động, ngay sau đó, một viên đan dược từ bên trong bắn vọt ra. Cũng là một viên Địch Trần Đan tứ phẩm.
“Tuy loại đan dược này khá hiếm thấy nhưng với lão hủ cũng không thể coi là hiếm lạ được.” Lão giả cao lớn vừa cười vừa nói.
“Với ta, loại bảo vật mình đã có được thì không có nhiều giá trị để sưu tầm nữa.”
“Lão giả này kiêu ngạo thật đấy...” Lục Huyền mắng thầm một câu trong lòng, lại cố gắng kìm nén xúc động muốn móc các loại bảo vật ngũ phẩm ra đập cho lão một trận nên thân.
Hắn nghĩ một lát rồi lấy ra một viên linh châu màu vàng đất từ trong túi trữ vật. Bên trong linh châu có một mảnh tối tăm mờ mịt, hệt như cát vàng thổi quét qua. Khi nắm nó trong tay, từ bàn tay sẽ truyền đến cảm giác rơi xuống giống như bản thân đang muốn hòa làm một thể với mặt đất phía dưới.
“Mộc đạo hữu, ngươi thấy viên linh châu này thế nào?”
“Đây đúng là lần đầu ta được nhìn thấy nó, có vẻ như viên linh châu này là một món bảo vật ngũ hành thuộc tính Thổ?” Luồng hỏa diễm thuần trắng vừa lẳng lặng bùng lên trong đôi mắt đỏ thẫm của lão giả cao lớn, lão một mực nhìn chằm chằm vào viên Thổ Hành Châu trong tay Lục Huyền rồi đưa ra suy đoán của mình.
“Không sai, đây đúng là bảo vật thuộc tính Thổ. Vật này tên là Thổ Hành Châu, một món bảo vật tứ phẩm, kèm theo thuật pháp hệ Thổ, người nắm giữ có thể tự do xuyên qua các loại linh quáng và nham thạch, không bị địa hình hạn chế. Tốc độ nhanh hơn Thổ Độn Thuật bình thường rất nhiều, đồng thời cũng không bị các loại địa hình đặc biệt trói buộc, điều duy nhất cần chú ý là không thể dừng lại trong nham thạch hay linh quáng quá lâu, nếu không thân thể sẽ có khả năng dần dần hóa đá. Với người thích sưu tầm các loại bảo vật quý hiếm như Mộc đạo hữu đây, thì không một thứ gì thích hợp bằng viên Thổ Hành Châu này, có được nó ngươi có thể tại xuyên thẳng qua các loại bí cảnh, từ đó tìm được bảo vật mà mình yêu thích.”
Lục Huyền giới thiệu tỉ mỉ về công hiệu của Thổ Hành Châu với lão giả cao lớn. Viên Thổ Hành Châu này được mở ra từ quầng sáng của Địa Hoàng Táo, có tất cả hai viên, hắn giữ lại một viên để sử dụng là được rồi.
“Thổ Hành Châu...” Lão giả cao lớn nhìn viên châu màu vàng đất kia, trong mắt toát lên vài phần nóng bỏng. Đây đúng là lần đầu lão được nhìn thấy viên Thổ Hành Châu này. Theo lời Lục Huyền nói, viên châu trước mắt có năng lực tự do xuyên qua các loại địa hình, vậy thì đúng là rất hợp với bản thân lão rồi.
Trên thực tế, cây trường kích bằng đồng vẫn được lão cất giữ kia trong bảo lâu kia vốn không có quá nhiều giá trị thực tiễn, nhưng viên Thổ Hành Châu này thì khác, nó chẳng những hiếm thấy còn có thể trợ giúp lão đi tìm kiếm các loại bảo vật kỳ quái khác nữa, ai hơn ai kém nhìn qua là rõ ngay.
“Viên Thổ Hành Châu này có thể trao đổi với món pháp khí trường kích ẩn chứa sát khí của đạo hữu hay không?” Lục Huyền lập tức rèn sắt ngay khi còn nóng, vội vàng hỏi.
“Được, vậy thì trao đổi đi.” Lão giả cao lớn cũng sảng khoái đồng ý luôn.
Lục Huyền giao Thổ Hành Châu cho đối phương, nhờ đó mà lấy được cây trường kích bằng đồng kia.
“Sát khí nồng đậm như thế, hẳn là thứ này có thể trợ giúp Sát Nguyên Quả thuận lợi trưởng thành. Ta đã bỏ ra cái giá lớn đến mức này để có được cây trường kích trong tay, nếu linh thực thành thục mà không có phần thưởng quầng sáng tốt thì lỗ nặng rồi.” Hắn thầm cảm khái một câu.
“Trên người Lục đạo hữu có nhiều bảo vật thật đấy, tại hạ cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ.” Sau khi mỗi người đều nhận được bảo vật mình muốn, lão giả cao lớn lại cảm khái nói với Lục Huyền. Đúng là ông ta không ngờ trong tay vị linh thực sư trước mắt lại có nhiều bảo vật quý hiếm tới vậy.
“Trước kia gia tộc ta cũng là một thế lực bản địa, sau khi gia tộc xuống dốc, ta được chia mấy món bảo vật không tệ, lại cộng thêm bao nhiêu năm qua vẫn chịu khó bồi dưỡng linh thực, góp nhặt từng chút một, nhờ thế mới có gia sản như ngày hôm nay.” Lục Huyền cười nói, hoàn toàn không để lộ ra một chút dấu hiệu nào cho thấy món bảo vật kia chỉ là một góc của ngọn núi băng khổng lồ trong tay mình.
“Đúng rồi, không biết Mộc đạo hữu có cất giữ hạt linh chủng hiếm thấy nào không? Nếu có, liệu đạo hữu có thể cho Lục mỗ được mở rộng tầm mắt một phen hay không?” Đột nhiên hắn nảy ra suy nghĩ như vậy nên lập tức dò hỏi lão giả cao lớn trước mặt.
“Linh chủng thì tất nhiên là có, phẩm giai cũng không thấp, ngũ phẩm hoặc lục phẩm gì đó, nhưng lại vô cùng cổ quái. Theo ta suy đoán, dù Lục đạo hữu có thân phận linh thực sư, chắc hẳn ngươi cũng chưa từng trông thấy loại linh chủng nào như thế.” Lão giả cao lớn hơi ngửa đầu, đắc ý nói.
“Vậy sao?” Lục Huyền bị câu nói này của lão làm khơi dậy lòng hiếu kỳ.
“Hạt linh chủng này là do một vị trưởng bối trong nhà ta tìm được từ một khu động thiên, với tu vi của trưởng bối nhà ta mà cũng không thể nhận ra nó. Về sau này, người lại tìm tới mấy vị linh thực sư danh tiếng nhưng bọn họ cũng không nhận ra.” Lão giả cao lớn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận