Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 158: Tác Dụng Của Thanh Vân Lệnh!

Chương 158: Tác Dụng Của Thanh Vân Lệnh!
Lục Huyền dứt khoát kéo thanh Kiếm Thảo từ trong tay Bách Lý Kiếm Thanh vẫn còn lưu luyến không rời, rồi đặt nó vào trong túi trữ vật.
"Có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi một chút, nếu câu trả lời của ngươi làm ta thỏa mãn thì sau khi tiến vào tông môn, ta có thể trồng cho ngươi một thanh Kiếm Thảo phẩm chất cao." Lục Huyền vừa cười vừa nói.
"Lục đại ca cứ hỏi đi, chỉ cần ta biết, nhất định sẽ nói hết." Bách Lý Kiếm Thanh gật đầu thật mạnh.
"Gia gia ngươi từng tu hành nhiều năm bên trong Thiên Kiếm Tông, nói vậy hẳn là ngươi có biết không ít tình huống bên trong tông môn? Ta muốn hỏi là sau khi vào tông, đệ tử trong tông có thể sở hữu một mảnh linh điền và tự do bồi dưỡng linh thực hay không?"
"Đó là chuyện đương nhiên rồi, sau khi gia nhập, tông môn sẽ phái tu sĩ Trúc Cơ, thậm chí là Kết Đan tới truyền thụ giảng giải phương pháp tu hành, còn giảng dạy các dạng tài nghệ khác như luyện đan, luyện khí, vẽ phù, trận pháp... cho chúng ra. Thỉnh thoảng chúng ra còn phải hoàn thành nhiệm vụ tông môn. Trừ những chuyện này, đệ tử ngoại môn có thể tự do sắp xếp thời gian, chỉ cần không vi phạm quy củ của môn phái thì không có vấn đề gì. Về phần linh điền... Diện tích Thiên Kiếm Tông dài tới nghìn dặm không kể xiết, kỳ phong vô số, đệ tử có thể tự mở động phủ bên trong khu vực được chỉ định. Thậm chí sau khi tấn thăng làm đệ tử nội môn, còn có quyền sở hữu một cái linh mạch."
Lục Huyền gật đầu bày tỏ đã hiểu.
"Lục đại ca hỏi nhiều như vậy, chẳng lẽ là..." Dường như Bách Lý Kiếm Thanh có điều gì đó thắc mắc nhưng trong lòng muốn hỏi lại không dám nói ra ngoài.
"Đúng vậy, sau khi gia nhập tông môn, chuyện đầu tiên ta phải làm chính là bồi dưỡng linh thực, nuôi nấng linh thú."
"Tuổi tác của Lục đại ca không lớn hơn ta là mấy, có thể dùng thân phận tán tu tu luyện tới cảnh giới như giờ, chứng tỏ thiên phú tu hành của ngươi cực kỳ tốt, sao lại nghĩ đến chuyện gieo trồng linh thực chứ?"
"Mỗi người đều có chí hướng khác nhau, giống như ngươi si mê kiếm đạo, ta cũng say mê quan sát quá trình sinh trưởng của linh thú, linh thực do chính mình nuôi dưỡng. Hơn nữa, mặc dù linh thực không bằng đan khí trận phù, nhưng cũng là một trong những loại tài nghệ tu hành. Nếu không có sự tồn tại của Linh thực sư, thì làm sao ngươi có được cây Kiếm Thảo mà mình luôn mong nhớ?" Lục Huyền hỏi ngược lại.
"Cũng đúng, ta tuyệt đối ủng hộ Lục đại ca." Vừa nghe đối phương nói có thể bồi dưỡng ra Kiếm Thảo mà mình muốn, Bách Lý Kiếm Thanh lập tức ngẩng cao đầu, đôi mắt dài mảnh trực tiếp híp lại thành hai đường chỉ mỏng manh.
Lục Huyền cũng mượn cơ hội này để một lần nữa củng cố thiết lập nhân vật chuyên tâm đào tạo linh thực của mình.

Mấy ngày qua đi, tại khu quảng trường rộng rãi nằm ngay dưới chân cây kiếm đá vĩ đại kia.
Ở một đầu của quảng trường có đặt hai cái bàn hình vuông màu trắng ngọc bích, lại có hai tu sĩ Thiên Kiếm Tông mặc áo xanh đang ngồi trước bàn, xung quanh còn chừng có bảy - tám tên đệ tử ngoại môn đang đứng thẳng, làm nhiệm vụ duy trì trật tự.
Lục Huyền và Bách Lý Kiếm Thanh đã sớm đến quảng trường.
Phía trước cái bàn vuông này chỉ có lác đác chừng mấy người, ai cũng mặc pháp bào, tràn đầy khí chất, ánh mắt ổn trọng. Trong khi phía trước cái bàn vuông khác, lại có một đám đông người đang xếp hàng dài, Lục Huyền đoán đám đông bên kia tuyệt đối không ít hơn trăm người.
Hắn đàng hoàng tiến đến hàng dài hơn, đứng yên trong đội ngũ, lúc quay đầu sang, lại không biết Bách Lý Kiếm Thanh đã đi sang xếp bên hàng có ít người kia từ lúc nào rồi.
"Chen ngang xếp hàng như thế là không được đâu..." Lục Huyền đang muốn gọi gã lại, nhưng chưa kịp nói hết câu đã thấy Bách Lý Kiếm Thanh lấy một tấm lệnh bài màu xanh ra, còn nháy mắt nhìn hắn nữa.
"Thanh Vân lệnh? Có lệnh bài kia cũng tương đương với có thể tiến vào cửa ưu tiên sao?"
Lục Huyền chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra tấm lệnh bài trong tay Bách Lý Kiếm Thanh, vì trên người hắn cũng có một cái. Hắn nhìn hàng người còn đang xếp hàng thật dài trước mặt, mới lặng lẽ đi tới sau lưng Bách Lý Kiếm Thanh, rồi dưới ánh mắt kinh ngạc của gã, trực tiếp cầm tấm Thanh Vân lệnh từ trong túi trữ vật ra.
"Lục đại ca đúng là chân nhân bất lộ tướng, dựa vào thân phận tán tu lại có được một tấm Thanh Vân lệnh."
Lục Huyền mỉm cười: "Ta ngẫu nhiên có được."
Tu sĩ Thiên Kiếm Tông đang ngồi đằng sau hai cái bàn vuông bạch ngọc kia, cần phải tiến hành kiểm tra sơ bộ đối với rất nhiều tu sĩ đang xếp hàng ở nơi này, bao gồm kiểm tra gồm cốt linh, tu vi và khí tức trên người bọn họ. Ngoại trừ số ít tu sĩ Luyện Khí cấp thấp, trung cấp được đặc biệt chiêu mộ, những tu sĩ trên ba mươi tuổi, tu vi chưa đến Luyện Khí cao cấp hoặc lai lịch bất chính sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên.
Mới đầu, Lục Huyền còn lo lắng với thiên phú của hắn sẽ không có cách nào thuận lợi qua cửa, về sau khi hỏi Bách Lý Kiếm Thanh mới biết được, thiên phú chỉ là một trong những khía cạnh tương đối quan trọng thôi, chứ điều quan trọng hơn vẫn là tu vi của bản thân tu sĩ.
Dù sao trên con đường tu hành, nếu tu sĩ muốn không ngừng đề cao thì thiên phú, phúc duyên, tính cách và tài lữ pháp địa [1], bất cứ loại nào cũng không thể thiếu được. Có thể đạt đến Luyện Khí cao cấp trước năm ba mươi tuổi, ít nhất cũng cho thấy người nọ được trời ưu đãi trên một hoặc vài loại phương diện nào đó.
Có Thanh Vân lệnh đảm bảo, vòng sàng lọc đầu tiên chỉ đơn giản là hình thức. Rất nhanh, đã có một đệ tử ngoại môn Thiên Kiếm Tông đi tới trước mặt mấy người Lục Huyền.
"Chào các vị sư đệ, sư muội tương lai, trước tiên tại hạ sẽ dẫn các vị đi đến Thiên Kiếm Tông." Nói xong, người nọ lập tức vỗ túi trữ vật bên hông.
Một chiếc phi chu hình thoi trực tiếp xuất hiện trên mặt đất, linh quang lóe sáng không ngừng, phía mặt trên có khắc không ít phù văn.
Đây chính là một kiện pháp khí phi hành nhị phẩm.
Lục Huyền ôm quyền thi lễ, rồi đi theo đám đông, bước lên phi chu.
-----------------
[1] : Tài lữ pháp địa.
"Tài" tại giai đoạn cấp thấp là tiền tài, đến cấp độ nhất định là tài nguyên, là bảo vật.
"Lữ" ở đây không chỉ đơn giản là quan hệ nam nữ, đạo lữ, từ này còn có thể hiểu rộng ra là người cùng chung chí hướng, có thể cùng nhau nghiên cứu, dẫn dắt lẫn nhau, xúc tiến lẫn nhau, gặp được nghi hoặc có người giúp tham khảo đối chiếu, gặp được nan đề có người trợ giúp giải quyết, gặp được địch nhân có thể cùng nhau chống cự. Đương nhiên càng cụ thể đến phương diện nam nữ cũng vẫn đúng.
"Pháp" là tu hành pháp, tính cả đạo pháp hạch tâm, thuật pháp ứng dụng, thậm chí là các loại pháp môn kỳ quái, đều được gọi là pháp. Thiên tài đến mấy cũng không có khả năng tự ngộ hết, không có sư phụ thì ít nhất cũng phải có bí kíp.
"Địa" là nơi tu hành, không hẳn là động thiên phúc địa, nhưng vẫn phải là nơi có lợi đối với chuyện tu hành. Muốn nơi thích hợp, hoặc là nhờ vận may đi tìm di tích, hoặc là có đại vận gặp được địa phương đầy ắp linh khí chưa bị ai chiếm cứ, hoặc là chỉ có thể gia nhập tông môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận