Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1199: Thử Nghiệm Thành Công! _

Chương 1199: Thử Nghiệm Thành Công! _Chương 1199: Thử Nghiệm Thành Công! _
Dễ dàng câu được một con linh ngư tứ phẩm khiến giờ phút này, tâm trạng của hắn đang vô cùng vui sướng. Thạch Tử Thần trở lại vị trí đặt Ô Diệu Linh Can của mình, cầm lẫy cây linh can ngũ phẩm trong tay nhưng lại có cảm giác không được thoải mái cho lắm.
“Không câu được cá thì trang bị có tốt đến mấy cũng là công dã tràng.” Gã điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó tiếp tục ngồi bên bờ sông, lằng lặng thả câu, nhưng không đến hai ngày lại thấy bên phía Lục Huyền có động tĩnh. Gã vừa quay đầu nhìn lại, đã thấy thanh niên tuấn lãng kia đang giơ cao cần câu trong tay tới, ra sức kéo một con cá lớn lên bờ.
“Lại một con Ám Minh Ngư nữa? Đây là câu đúng hang ổ của Ám Minh Ngư sao?” Trong lòng Thạch Tử Thần nghĩ thầm.
Tuy Ám Minh Ngư chỉ là linh ngư tứ phẩm, cũng không thể coi là quá quý hiếm trong Thiên Bảo Chân Hà, nhưng dù gì nó cũng là một con linh ngư cao giai. Với đông đảo tu sĩ đã câu bảo vật bên bờ sông này suốt một đoạn thời gian khá dài thì câu được một con Ám Minh Ngư cũng coi như có thu hoạch tương đối khá rồi, dù sao thì vẫn tốt hơn không thu hoạch được gì. “Không ngờ Lục đạo hữu lại tỉnh thông thuật thả câu như thế, trong một đoạn thời gian ngắn đã câu được con Ám Minh Ngư thứ hai rồi.” Gã bước tới chỗ Lục Huyền, trong giọng nói có vài phần ghen tị.
“Thạch đạo hữu quá khen. Lục mỗ từng nghe được một lời đồn rằng tu sĩ lần đầu thử thả câu kiểu gì cũng sẽ câu được các loại linh ngư, tục truyền là thời kỳ bảo hộ tân thủ. Có lẽ giờ Lục mỗ đang ở trong thời kỳ này cũng nên.” Trên mặt Lục Huyền lộ ra ý cười, hắn gỡ con cá thứ hai trên Trầm Hương Câu xuống. Thoạt nhìn kích thước của con thứ hai này lớn hơn con thứ nhất khá nhiều, linh quang tối màu lưu chuyển trên mảnh lân phiến dày đặc, nó không ngừng bắn từng tia thủy tiễn về phía Lục Huyền, thái độ cực kỳ hung hãn.
“Có khả năng này.” Thạch Tử Thần khẽ gật đầu, cũng chỉ có thể dùng lý do này để tự an ủi bản thân thôi. Gã quay lại vị trí câu cá của mình, lặng lẽ dịch chuyển lại gần Lục Huyền hơn một chút.
Lục Huyền coi như không nhìn thấy, lại tiếp tục ngồi ở vị trí ban đầu, dùng miếng mồi đặc biệt do chính mình điều chế ra đễ dẫn dụ Ám Minh Ngư từ chỗ sâu bên trong Chân Hà.
Có lẽ do số lượng linh ngư bên dưới có hạn nên con linh ngư thứ ba đến muộn hơn hai con trước một chút. Mãi đến ngày thứ mười từ khi bắt đầu thả câu, hắn mới câu được con Ám Minh Ngư thứ ba.
“Ba con!!” Lần này Thạch Tử Thần không thể ngồi yên được nữa, gã đi tới chỗ Lục Huyền, không khỏi thốt lên một câu.
“Có lẽ Lục mỗ có duyên với loài Ám Minh Ngư này, hoặc do mồi câu mua từ chỗ Ngư điếm chủ vừa hay là loại mồi linh ngư yêu thích. Đương nhiên có khả năng nhất là vị trí Lục mỗ chọn vừa hay có không ít Ám Minh Ngư qua lại, nhờ thế mới dễ dàng câu được ba con.” Lục Huyền trầm ngâm một lát rồi nói. Lúc trước, hắn phối chế mồi câu rất cẩn thận, mà vào thời điểm đó toàn bộ tâm tư của Thạch Tử Thần đều đặt trên sợi dây câu, nên hoàn toàn không chú ý tới.
“Lục đạo hữu có thể câu được ba con linh ngư là tạo hóa của đạo hữu, chẳng qua là trong lòng Thạch mỗ có chút không cân bằng chứ không có ý gì khác đâu.” Thạch Tử Thần thấy thái độ của Lục Huyền như vậy bèn lên tiếng giải thích ngay.
“Ta hiểu mà, chỉ là ba con linh ngư tứ phẩm thôi, Thạch đạo hữu tùy tiện câu lên một món bảo vật cũng có giá trị vượt xa chúng rồi.” Lục Huyền cười nói.
Hai người trở lại vị trí của mình, lại một lần nữa đắm chìm trong trạng thái chờ mong câu được bảo vật. “Chuyện khác không nói, nhưng giây phút câu lên đúng là có cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có. Nhất là loại linh ngư cao giai như Ám Minh Ngư. Không biết sau này, khi ta câu được bảo vật ngũ phẩm thậm chí là phẩm cấp cao hơn, trong lòng sẽ có cảm xúc như thế nào đây?” Lục Huyền thầm nghĩ.
Nhờ có năng lực đặc biệt, hắn cực kỳ tự tin cho rằng, nếu mình chuẩn bị đầy đủ thì kiểu gì cũng có thể câu lên những loại linh ngư thủy thú cấp bậc càng cao hơn nữa.
“Nếu câu được loại linh ngư thủy thú hiếm thấy nào đó cũng có thể mang chúng về nuôi thử xem sao. Trong Chần Hà có hàng nghìn hàng vạn món bảo vật lai lịch thần bí, không biết chừng ta cũng có cơ hội câu được một - hai hạt linh chủng cao giai nào đó.” Rất nhiều suy nghĩ không ngừng lướt qua trong lòng hắn.
“Nhất định phải giữ bí mật chuyện mình có thể điều chế ra mồi câu đặc biệt, làm như thế vừa có thể nhận được càng nhiều bảo vật mà lại tránh được một số phiền toái không đáng có.”
Nếu để những đại tông môn đại thế lực kia biết chuyện Lục Huyền nắm giữ loại năng lực đặc biệt này thì rất có thể hắn sẽ bị ép phải phục vụ bọn họ. Mà hắn trời sinh tính thoải mái không thích gò bó, bởi vậy vẫn luôn cố gắng hết sức để bản thân tránh gặp phải những tình huống như vậy.
“Đợi sau khi trở về, nhất định phải thử thu thập một ít cây non hoặc linh chủng linh trúc, lại bồi dưỡng chúng để chế tạo ra linh can có phẩm chất cao hơn, cả móc câu và dây câu cũng có thể tìm cách thăng cấp.” Lục Huyền thầm nghĩ.
Nói gì thì nói, cây Mặc Ngọc Linh Can trong tay hắn cũng chỉ có phẩm cấp tứ phẩm mà thôi, rất có khả năng nó sẽ không chịu nổi áp lực khi câu bảo vật cao giai, nên tìm một loại đồ câu tốt hơn là điều cực kỳ cần thiết. Sau khi con Ám Minh Ngư thứ ba xuất hiện, Lục Huyền lại ngồi ở đó thêm năm ngày nhưng trong đầu không xuất hiện tin tức có liên quan đến Ám Minh Ngư nữa.
Hắn đoán đám Ám Minh Ngư trong vùng thủy vực này đã bị hắn câu hết rồi, bởi vậy mới có ý định rời đi.
“Linh ngư tuy tốt nhưng không thể trầm mê quá lâu được, linh thực mới là quan trọng nhất. Tính toán thời gian, hẳn là đám linh thực trong Lôi Hỏa Tỉnh Động cũng sắp thành thục rồi.” Lục Huyền nghĩ thầm, sau đó dứt khoát cất kỹ Mặc Ngọc Linh Can và các loại bảo vật rồi đi tới chỗ tu sĩ trung niên đang ngồi như hóa đá gần đó. “Thạch đạo hữu, Lục mỗ không làm bạn cùng ngươi được nữa, con Ám Minh Ngư Ngư này xin tặng cho đạo hữu, hi vọng về sau đạo hữu có thể câu được linh ngư thủy thú tốt hơn.” Hắn lấy ra một con Ám Minh Ngư từ trong túi trữ vật, đưa tới trước mặt Thạch Tử Thần.
“Lục đạo hữu, không đến nửa tháng ngươi đã câu được ba con linh ngư tứ phẩm, xác suất thành công cực cao, ngươi không định ở lại câu thêm mấy con nữa sao?” Thạch Tử Thần không vội vã tiếp nhận Ám Minh Ngư, nét mặt thoáng lộ vẻ bất ngờ. “Không được, Lục mỗ vẫn nhớ rõ lời đạo hữu nhắc nhở ta lúc ban đầu, không nên trầm mê trong đó mà bỏ lỡ việc tu hành.” Trên mặt Lục Huyền lộ ra một nụ cười cổ quái, trong lời nói như có ẩn ý riêng.
“Đương nhiên quan trọng hơn là trong động phủ của Lục mỗ còn gieo trồng không ít linh thực, cần phải dốc lòng bồi dưỡng, nếu rời đi quá lâu sẽ bất lợi cho chuyện sinh trưởng của chúng.” Hắn nghiêm mặt nói tiếp. “Thì ra là thế, có thể thấy linh thực trong mắt Lục đạo hữu còn quan trọng hơn so với việc câu bảo vật.” Thạch Tử Thần khẽ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận