Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1152: Thiên Niên Cổ Thụ Tâm!

Chương 1152: Thiên Niên Cổ Thụ Tâm!Chương 1152: Thiên Niên Cổ Thụ Tâm!
Quầng sáng lặng lẽ vỡ tan, sau đó hóa thành những điểm sáng nhỏ xíu bay đầy trời ồi nhanh chóng chui vào cơ thể Lục Huyền. Ý niệm xuất hiện trong đầu. [Tinh quái Thụ Nương đột phá cấp độ ngũ phẩm, thu được bảo vật Thiên Niên Cổ Thụ Tâm lục phẩm.] Một khúc gỗ cổ xưa màu xanh loang lổ nhanh chóng xuất hiện trước mặt Lục Huyền, khi dùng linh thức tinh tế dò xét, có thể phát hiện ở chính giữa khúc gỗ có một quả cầu ánh sáng màu xanh biếc, bên trong tản ra linh khí thảo mộc cực kỳ thuần tịnh.
Lục Huyền tập trung tinh thần vào khúc gỗ cổ xưa kia, lập tức hiểu rõ mọi thông tin có liên quan đến nó.
[Thiên Niên Cổ Thụ Tâm, bảo vật lục phẩm, là phần tỉnh hoa nhất được ngưng tụ từ cổ thụ nghìn năm, có ích lợi rất lớn với sự phát triển của các loại tỉnh quái, linh thú hệ Mộc, cũng có thể dùng để luyện chế thành pháp bảo hoặc hạch tâm của khôi lỗi cao giai hệ Mộc]
“Thiên Niên Cổ Thụ Tâm lục phẩm, phần thưởng này cũng không tệ.” Lục Huyền nhìn gốc cổ mộc lốm đốm xanh trước mặt, không khỏi cảm khái hồi lâu.
“Có ích lợi rất lớn với tinh quái và linh thú hệ Mộc, có thể dùng cho Yêu Quỷ Đằng, Thụ Nương và Thảo Khôi Lỗi trong động phủ. Về phần công dụng có thể luyện chế thành pháp bảo hệ Mộc của nó thì không quan trọng.” Thiên Niên Cổ Thụ Tâm lục phẩm chỉ có thể luyện chế ra pháp bảo cấp thấp, nên đối với người đã có khá nhiều loại bảo vật thất phẩm như Lục Huyền, sức hấp dẫn của nó cực kỳ bình thường, thậm chí còn hoàn toàn không có. “Có thể luyện chế thành bộ phận hạch tâm của khôi lỗi cao giai... Món bảo vật này gần như đã được đo ni đóng giày cho Thảo Khôi Lỗi của ta rồi.” Linh thức của Lục Huyền đảo qua Thảo Khôi Lỗi vẫn đang tuần tra không biết mệt mỏi bên trong linh điền, âm thầm suy nghĩ.
Thảo Khôi Lỗi vốn là một bộ khôi lỗi cấp thấp được đặc biệt luyện chế từ linh thảo, sau khi hấp thu lượng lớn Nạp Linh Thảo Châu, nó mới có được một chút linh trí. Con Thảo Khôi Lỗi này đã ở bên cạnh Lục Huyền từ khi hắn còn dừng lại ở giai đoạn Luyện Khí đến tận ngày hôm nay. Mỗi ngày nó đều miệt mài đi tuần tra bên trong linh điền, cẩn trọng canh chừng rất nhiều loại linh thực, có thể nói là vô cùng nhẫn nhục chịu khó.
“Khôi lỗi cấp thấp lại là hệ Mộc, Thiên Niên Cổ Thụ Tâm này có thể phát huy hiệu quả đến mức tận cùng rồi.” Lục Huyền lập tức đưa ra quyết định.
Sau đó, tâm niệm hắn vừa động, đôi chân dài nhỏ của Thảo Khôi Lỗi mang theo hai gốc Tiễn Đằng trên lủng lẳng trên bờ vai đã chậm rãi rảo bước về phía Lục Huyền. “Thử luyện hóa khúc gỗ này đi.” Lục Huyền ném cổ mộc cho Thảo Khôi Lỗi, đồng thời cũng truyền lại cho nó một ý niệm. Chỉ thấy vài sợi dây thừng cỏ xám to bằng cánh tay từ trên người con khôi lỗi kia bay ra, trực tiếp bắt được Thiên Niên Cổ Thụ Tâm, sau đó cái đầu to nghiêng nghiêng, chăm chú đánh giá khúc cổ mộc nọ.
Dường như Lục Huyền có thể cảm nhận được một tia nghi hoặc vừa lóe lên trong hốc mắt trống rỗng của nó. Nhưng chẳng mấy chốc, nó đã phát hiện được một luồng sinh cơ tỉnh khiết đến tận cùng ẩn chứa bên trong khúc cổ mộc.
Đột nhiên cục u màu xám cực lớn trên đầu nó khẽ nứt ra, đồng thời một sợi thừng màu xanh xám cũng bắn tới, nhanh chóng quấn chặt lấy khúc cổ mộc nọ.
Trong cảm nhận linh thức của Lục Huyền, quả cầu ánh sáng ở khu vực trung tâm cổ mộc vừa lập lòe tỏa sáng, sau đó từng vòng quang mang màu lục nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh hệt như những gợn sóng.
Tại vị trí sợi dây thừng màu xanh kia tiếp xúc với khúc cổ mộc, có một tia hào quang xanh biếc chợt lóe sáng. Ngay sau đó, trên đầu mút của sợi dây thửng kia lại lặng lẽ xuất hiện một vùng màu xanh biếc, nó chậm rãi lan tràn ra toàn thân Thảo Khôi Lỗi.
Thời gian trôi qua, trên thần thể màu xám của Thảo Khôi Lỗi chợt xuất hiện từng điểm xanh biếc, ngay cả sinh cơ của hai gốc Tiễn Đằng trên bả vai nó cũng trở nên sinh động hơn một chút.
Khúc cổ mộc lúc trước đang chậm rãi xuyên vào, lại kéo theo cả sợi dây cỏ ban đầu, từ từ dung nhập vào lồng ngực của Thảo Khôi Lỗi.
Có lẽ do sinh cơ ẩn chứa bên trong khúc cổ mộc kia quá mức nồng đậm nên Thảo Khôi Lỗi khó có thể hấp thu tiêu hóa toàn bộ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi được, bởi vậy sau khi cổ mộc cắm vào một đoạn ngắn, nó đã dừng xâm nhập. Còn phần nửa ở bên ngoài đang được rất nhiều sợi dây cỏ màu xanh xám quấn chặt lẫy, thoạt nhìn có chút quái dị. “Đợi nó luyện hóa toàn bộ Thiên Niên Cổ Thụ Tâm này hẳn là có thể đột phá thành khôi lỗi cao giai. Đến lúc đó, thực lực sẽ tăng mạnh, linh trí sẽ cao hơn, cũng thích hợp để trông coi linh điền hơn.” Lục Huyền không khỏi nghĩ thầm.
Sau đó, hắn ra lệnh một tiếng, Thảo Khôi Lỗi mang theo một khúc gỗ lớn cắm chặt trên ngực lại không nhanh không chậm rời đi, tiếp tục công việc tuần tra linh điền của mình.
“Hả?” Đột nhiên Lục Huyền quay đầu lại, khẽ ồ lên một tiếng, chỉ thấy Tiểu Thụ Nương nho nhỏ vừa mới đột phá đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thảo Khôi Lỗi, dường như bên trong đôi mắt xanh biếc kia còn lóe lên một tia hâm mộ nồng đậm. “Cũng đúng, Thụ Nương là tinh quái hệ Mộc hiếm thấy, đương nhiên là nó cũng vô cùng khao khát có được khúc Thiên Niên Cổ Thụ Tâm kia.” Lục Huyền nghĩ thầm: “Chờ sau này nếu lại xuất hiện món bảo vật giống như thụ tâm kia, ta sẽ ưu tiên để lại cho các ngươi.”
Còn nhớ thời điểm tới thăm Thanh Mộc Tinh Động, Huyền Cực Thụ Mẫu đã đồng loạt giao cả sáu tiểu Thụ Nương này cho hắn, hẳn là không bao lâu nữa, năm con khác sẽ lần lượt đột phá thôi. Dựa theo kinh nghiệm mở quầng sáng lúc trước, hắn là về sau hắn vẫn có thể mở ra vài khối Thiên Niên Cổ Thụ Tâm.
“Đa tạ chủ nhân.” Tiểu Thụ Nương vẫy đôi cánh chim màu xanh nhạt, dừng lại trên không trung, vui vẻ nói với Lục Huyền. Thanh âm nũững nịu réo rắt, khiến Lục Huyền nghe mà toàn thân thoải mái vô cùng. Ánh mắt hắn nhìn về phía Tiểu Thụ Nương nho nhỏ này cũng trở nên nhu hòa hơn một chút.
“Sau này sẽ có những khối cổ thụ tâm khác, giờ ngươi hãy nếm thử một loại linh khí thảo mộc cao giai do ta uẩn dưỡng ở trong cơ thể trước đi.” Lục Huyền nói xong, một tia Thanh Mộc nguyên khí đã tuôn ra trên đầu ngón tay, nhanh chóng bắn về phía tiểu Thụ Nương trước mặt.
Thụ Nương cảm nhận được trong Thanh Mộc nguyên khí ần chứa thảo mộc linh khí vô cùng tinh thuần nên chẳng chút do dự đã trực tiếp lao tới hấp thu nó, phía trên khuôn mặt tinh xảo lộ ra vẻ thỏa mãn vô cùng.
“Ngoan ngoãn đi tẩm bổ cho đám linh thực trong linh điền đi, nếu làm tốt hứa là ta sẽ cảm tạ các ngươi ra trò.” Lục Huyền vẽ một cái bánh lớn cho Tiểu Thụ Nương vừa mới đột phá.
Tiểu Thụ Nương kia đã đột phá đến ngũ phẩm, khẳng định là sự có mặt của nó sẽ mang đến tác dụng càng mạnh hơn đối với sự phát triển của đám linh thực trong linh điần.
“Đợi năm con tiểu Thụ Nương khác trưởng thành, ta cũng nên tới cánh rừng rậm vô biên trong Thanh Mộc Tinh Động một chuyến. Lúc trước, Huyền Cực Thụ Mẫu có lai lịch thần bí kia đã hứa sẽ cho ta một hạt linh chủng cao giai hiếm thấy mà.” Lục Huyền tự mình lầm bẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận