Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 739: Hôm Nay Ta Sẽ Thay Sư Thúc Giới Luật Đường Thanh Lý Môn Hộ!

Chương 739: Hôm Nay Ta Sẽ Thay Sư Thúc Giới Luật Đường Thanh Lý Môn Hộ!
“Trịnh đạo hữu, nhục thân của ngươi cường hãn lại giỏi về truy tung, nếu tiểu sư đệ ta trốn thoát thì mong ngươi có thể bắt được hắn.”
Vị tu sĩ cao lớn khôi ngô này cũng có cảnh giới Trúc Cơ viên mãn như Trần Lạc, đối phương vốn là thể tu, nhục thân vô cùng cường hãn.
Hai người hoàn toàn không coi Lục Huyền ra gì, còn thoải mái thảo luận phân công nhau ngay trước mặt hắn.
Lục Huyền hơi cúi đầu nhìn mũi chân mình, từ nãy đến giờ hắn vẫn trầm mặc không nói, dáng vẻ này, rõ ràng là run sợ, chỉ có thể tùy ý mặc cho người làm thịt, nhưng ai biết đâu, bên trong ống tay áo của hắn đang có một tấm kiếm phù trong trạng thái sẵn sàng, chuẩn bị phát động.
“Trần sư huynh, ngươi cấu kết với người ngoài, mưu đồ giết hại đồng môn, cướp đoạt bảo vật của đồng môn, tội đáng chết vạn lần. Hôm nay ta sẽ thay sư thúc Giới Luật Đường thanh lý môn hộ.” Đột nhiên hắn ngẩng đầu, nói với ánh mắt kiên định.
“A... Lục sư đệ thú vị thật, trước tiên cứ suy xét tới chuyện đóng lại cánh cửa thức hải của ngươi đi đã, nếu không lát nữa sẽ phải chịu nỗi khổ hồn phách bị ma diệt đấy.” Dường như Trần Lạc đã bị câu nói của Lục Huyền chọc cười, gã cười khẽ, vỗ nhẹ vào chiếc túi linh thú đen nhánh bên hông.
“Vù vù!”
Một đàn ong lớn dữ tợn nhanh chóng bay ra. Những con ong lớn có răng nanh bén nhọn, phía sau lưng lại có một cái ngòi sẫm màu, vừa nhìn cũng biết là vật kịch độc. Mỗi con ong lớn này đều có thực lực gần với yêu thú tam phẩm, một đống ong phát ra tiếng vù vù, đánh úp về phía Lục Huyền.
Tạp âm truyền vào tai khiến Lục Huyền cảm thấy đầu óc choáng váng, tinh thần mệt mỏi không chịu nổi.
“Kêu lớn tiếng như vậy làm gì?!” Lục Huyền quát lớn một câu, sau đó há miệng, một viên bảo châu nửa trong suốt chợt xuất hiện ở chỗ sâu bên trong cổ họng hắn, tầng tầng gợn sóng trong suốt lan ra, hóa thành một tiếng rồng ngâm hùng hồn.
“Grào!”
Hắn từng giao tiếp với vô số Giao Long, Thận Âm Bảo Châu đã ghi chép lại tiếng rống của chúng, để đế hiện tại, âm thanh phát ra giống như tiếng gầm giận dữ của một con Giao Long cấp cao chân chính, sóng âm cuồn cuộn tựa như sóng to gió lớn, hất tung bầy ong lên không trung, đánh cho chúng tan tác khắp nơi.
Ngay cả hai người Trần Lạc đang ở phía xa cũng phải chịu lực xung kích không nhỏ, linh lực trong cơ thể không ngừng quay cuồng.
“Linh trùng của ta!”
Nhìn thấy đàn ong lớn mà mình tỉ mỉ nuôi dưỡng bị Lục Huyền đánh tan, trong lòng Trần Lạc đau xót không thôi, miệng gã phát ra một tiếng hí quái dị, muốn thúc giục đàn ong mau chóng trở về.
“Hừ!”
Lục Huyền hừ lạnh một tiếng, đột nhiên một khe hở dài nhỏ xuất hiện trên không trung, chỉ thấy một con ngươi màu xám trắng cực kỳ khổng lồ chui ra từ bên trong khe hở, nhìn chằm chằm vào hai người Trần Lạc cùng với bầy ong phía dưới.
Trước mặt hai người và một đám yêu trùng lập tức xuất hiện vô số ảo giác.
Lục Huyền chớp lấy thời cơ, Phong Lôi Kiếm trong tay hóa thành một luồng hắc quang, thoáng cái đã xuyên qua tất cả đám yêu trùng loài ong khổng lồ nọ, hồ quang lưu chuyển, từng thi thể cháy đen của yêu trùng lả tả rơi xuống đất.
Bên kia, hai tu sĩ Trúc Cơ viên mãn vừa rơi vào huyễn tượng, trong lòng đã biết bản thân gặp phải nguy hiểm rồi, ai nấy đều nhao nhao thi triển thủ đoạn để đầu óc nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Không ngờ ngươi lại ẩn giấu sâu như vậy!” Trong mắt Trần Lạc lóe lên một tia kinh hãi.
Gã vốn tưởng cảnh giới Trúc Cơ viên mãn của mình là đủ để đối phó với một kẻ chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ lại rất ít khi đấu pháp như Lục Huyền, nhưng không ngờ, chỉ vừa đối mặt Lục Huyền đã dùng một tiếng rồng ngâm thần dị giải quyết sạch sẽ bầy linh trùng ong lớn do gã khổ công nuôi dưỡng nhiều năm.
Còn có tròng mắt tà dị kia nữa, không ngờ thứ này lại có thể kéo hai vị tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ viên mãn vào trong huyễn tượng vô cùng vô tận chỉ trong nháy mắt như thế.
Nghĩ đến đây, gã và vị tu sĩ hung hãn kia khẽ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng lập tức đề cao trình độ coi trọng đối với Lục Huyền lên cấp bậc cao nhất.
Từng chuỗi hoa văn diễm lệ vốn đã xuất hiện trên mặt Trần Lạc từ trước nay lại trực tiếp bong tróc ra ngoài, nhanh chóng dung nhập vào không khí.
Dựa vào linh thức nhạy bén, Lục Huyền chợt phát hiện xung quanh thân mình vừa có thêm một luồng khí tức khác thường, tựa như một con rắn độc vô hình đang trốn trong bóng tối nhìn trộm bản thân.
Về phần tu sĩ thân hình cao lớn kia, thân thể gã đang không ngừng bành trướng, trong nháy mắt đã trở thành một cự nhân cao tới hai trượng, bắp thịt toàn thân cuồn cuộn, đỏ sậm một mảnh, toàn thân tuôn ra khí tức khô nóng.
Trên nắm tay có một loại chất lỏng không ngừng rơi xuống nhìn như dung nham nóng chảy, có cảm giác gã này chỉ cần dùng một quyền cũng đủ để đánh một ngọn núi thành bột mịn.
“Yêu thú trong suốt?” Trong lòng Lục Huyền khẽ động, một lá cờ với vô số vật dơ bẩn phủ kín bên trên lập tức xuất hiện trong tay hắn, uế khí uế vật tranh nhau tuôn ra đầy trời, nhuộm đẫm khu vực xung quanh biến thành một mảnh thế giới dơ bẩn.
Một con rắn trong suốt cũng trực tiếp lộ rõ thân hình dưới quá trình ô nhiễm của Vạn Uế Phiên.
“Đi nào trường thương!”
Ngay trong nháy mắt khi con trường xà trong suốt kia hiển lộ bóng dáng, bảo vật trong tay Lục Huyền đã hóa thành một cây trường thương, nhanh chóng kéo dài, xuyên qua trường xà trong suốt.
Đúng lúc này, linh thức của hắn chợt phát hiện một bóng người kinh khủng chỉ trong nháy mắt đã lao tới trước mặt mình, nắm đấm đỏ thẫm như Thái Sơn giáng xuống, đánh thẳng lên đầu hắn.
“Đến hay lắm!” Lục Huyền không hề lui bước, cơ bắp toàn thân hóa thành màu ngọc óng ánh, ngăn cản cự quyền đỏ thẫm kia. Lực lượng mạnh mẽ giáng xuống khiến cho từng mảnh cây cối ngã rạp, núi đá hai bên nhao nhao đổ rạp.
“Bảo vật sóng âm thần dị, tròng mắt, pháp khí phiên kỳ tà dị cao giai, chỉ dựa vào nhục thân cũng có thể đón đỡ đòn tấn công của thể tu Trúc Cơ cảnh viên mãn! Đây là thứ quái vật gì vậy?!” Trần Lạc kinh hãi đến không sao hiểu nổi rồi trong chớp mắt đã đưa ra quyết định chính xác.
Một con yêu cầm bốn cánh cực lớn xuất hiện dưới chân gã. Gã nhảy phắt lên lưng chim, không quan tâm đến tên thể tu họ Trịnh còn đang triền đấu với Lục Huyền, bản thân đã hóa thành một tia sáng, thoáng cái đã trốn xa tới mấy chục trượng.
Nhưng sao Lục Huyền có thể thả cho gã đi được?
Tâm niệm vừa động, một cái dùi màu trắng bạc đã xuất hiện trước người, trực tiếp khóa chặt lấy Trần Lạc đang vội vàng chạy trốn phía xa.
Chỉ thấy Thứ Thần Trùy hóa thành một tia quang mang màu trắng bạc với tốc độ còn nhanh gấp mấy lần con yêu cầm kia, trực tiếp chui vào trong thức hải của Trần Lạc.
Trần Lạc chỉ cảm thấy một cây gai nhọn vừa hung hăng đâm vào trong đầu mình, mạnh mẽ khuấy động thức hải. Thần hồn như bị đâm thủng, cơn đau nhức kịch liệt làm gã rơi thẳng từ trên lưng yêu cầm xuống.
Tại thời điểm tế ra Thứ Thần Trùy, Thanh Phù Lữ cũng đồng thời xuất hiện dưới chân Lục Huyền, trong nháy mắt hắn đã đi tới chỗ Trần Lạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận