Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 328: Khúc Gỗ Cháy Sém!

Chương 328: Khúc Gỗ Cháy Sém!
Lục Huyền đi đến phía trước cánh cửa, phù văn trên cửa chỉ là một loại cấm chế khá đơn giản, hắn phóng to một cái ngọc ấn, chờ đến khi nó đạt đến kích thước của cánh cửa nhỏ mới thôi, sau đó lại dùng một lực cực mạnh đập xuống dưới, phát ra tiếng vang rầm rầm.
Đống phù văn trên cánh cửa không ngừng lập lòe tỏa sáng, cố gắng đi ngăn cản sự xâm nhập đầy bạo lực của Phong Nhạc Ngọc Ấn.
Nhưng chỉ trong một lần va chạm, cánh cửa nhỏ kia đã vỡ tan thành hàng chục mảnh.
Lục Huyền cầm Tử Điện Kiếm trên tay, còn tay kia thủ sẵn Tiếu Hải Kiếm phù tứ phẩm, rồi từ từ bước vào trong đó.
Dưới sự chỉ dẫn của cây non Yêu Quỷ Đằng, hắn ngoặt qua vài khúc cua, lại đẩy một cánh cửa đá vừa dày vừa nặng ra. Ngay sau đó, một luồng hơi nóng như thiêu như đốt phả thẳng vào mặt, cảnh tượng đập vào mắt hắn chính là một thế giới hỏa diễm.
Mặt đất được bao phủ bằng những phiến đá màu đỏ thẫm bằng phẳng và ngay ngắn, xung quanh là những bức tường được xây dựng bằng linh mộc màu đỏ rực, vô số những con hỏa điểu với hình dạng khác nhau đang lắc lư bay lượn trên không trung.
Khi những đôi cánh hỏa điểu kia vỗ mạnh, từng đốm lửa nhỏ sẽ rơi từ trên không trung xuống dưới, trực tiếp dung nhập vào trong những phiến đá đỏ thẫm kia.
Trên nóc cung điện có một đám mây lửa cực lớn, tầng tầng lớp lớp mây lửa bao phủ xung quanh cung điện.
Có một cặp hư ảnh Phượng Hoàng màu hỏa hồng không ngừng bay lượn, thoắt ẩn thoắt hiện trong biển mây, trên đôi cánh chim màu đỏ kia có hoa văn hình đốm lửa màu vàng nhạt, xung quanh còn có hỏa diễm màu đỏ đậm lượn lờ.
Với đôi mắt sắc bén của mình, Lục Huyền lập tức phát hiện ra một khúc gỗ cháy sém, đang nổi lơ lửng trong hỏa vân, cực kỳ khó nhìn thấy khúc gỗ bởi vì thứ này đang được Hỏa Phượng Hoàng ở bên dưới làm nền. Chỉ có điều, bóng dáng của cặp Phượng Hoàng hư ảo kia luôn ở trong một phạm vi nhất định với khúc gỗ cháy sém.
"Chắc đây là linh chủng cao cấp mà cây non Yêu Quỷ Đằng phát hiện ra rồi."
Lục Huyền cảm nhận được tâm tình háo hức muốn chui ra khỏi ống tay áo mình của cây non Yêu Quỷ Đằng, hắn càng chắc chắn rằng khúc gỗ cháy sém kia chính là loại linh chủng phẩm cấp cao mà nó cảm ứng được.
Tuy nhiên, Lục Huyền sẽ không cho nó tùy tiện lộ mặt như vậy, hắn đưa mắt quan sát tòa cung điện trước mặt, có ba tu sĩ đồng môn đang có chút kinh ngạc nhìn vào chằm chằm hắn.
Trong ba người, có một người tướng mạo khôi ngô tuấn tú, trên tay đang cầm một thanh phi kiếm có hình thù kỳ dị, phi kiếm mảnh mai như được hợp lại từ nhiều thanh kiếm khác, gồm mấy chục thanh phi kiếm xếp vào nhau từ dưới lên trên, lại giảm dần số lượng theo thứ tự, thoạt nhìn, thanh phi kiếm này giống hệt một con khổng tước xòe đuôi.
Ngoài ra, trong nhóm người kia còn có một vị nữ tu mặc pháp bào đẹp đẽ quý giá, cả người toát lên khí chất ung dung.
Người còn lại tướng mạo bình thường nhưng ánh mắt cực kỳ sắc bén, giống như một tia kiếm quang.
Trong ba người, thanh niên bình thường có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, hai người khác đều có tu vi Trúc Cơ trung kỳ.
"Chào ba vị sư huynh sư tỷ, tại hạ Lục Huyền. Mạo muội xông vào nơi này, chưa mang đến phiền toái gì cho ba vị sư huynh sư tỷ chứ?" Từ trước đến nay, Lục Huyền luôn ru rú trong nhà, chưa từng gặp ba người này nhưng vẫn rất lịch sự chào hỏi.
Ánh mắt hắn lơ đãng liếc nhìn thanh phi kiếm quái dị trong tay thanh niên anh tuấn kia, trong đầu lập tức nhớ tới thanh phi kiếm tên là Kiếm Khổng Tước của nữ đệ tử nội môn hắn từng gặp trong bí cảnh ngay gần Lâm Dương phường thị lúc trước.
"Xin chào Lục sư đệ, chúng ta tiến vào cung điện này cũng không lâu lắm, đương nhiên là chưa nói đến phiền phức gì." Thanh niên anh tuấn kia mỉm cười đáp, nụ cười chân thành hiền lành, mang đến cho người đối diện cảm giác ấm áp như gió xuân.
"Thứ cho ta thất lễ, không biết Lục sư đệ tiến vào tòa cung điện này bằng cách nào?" Nữ tử ung dung kia lên tiếng hỏi.
Phải biết rằng, để bình an vô sự tiến vào cung điện này, thì khi còn ở trong tông môn, ba người bọn họ đã phải chuẩn bị rất nhiều, cũng tiêu tốn không ít thời gian và bảo vật mới có thể phá bỏ được các loại cấm chế, sau đó thành công bước vào bên trong cung điện.
Trong khi đó, Lục Huyền chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, thậm chí người bên ngoài còn có thể nhận ra được thời gian hắn tấn chức không lâu, bởi vậy, bọn họ khá quan tâm đến chuyện Lục Huyền đã tiến vào cung điện này như thế nào.
"Vốn dĩ ta đang định ngắt một ít Dị Quỷ Đằng ở trong dược viên, không ngờ càng chạy càng sâu, cuối cùng đã phát hiện ra một cánh cửa nhỏ. Trên cảnh cửa nhỏ kia có một chút cấm chế không phức tạp cho lắm, ta phải thử kha khá phương pháp mới có thể phá được cấm chế, sau đó, mơ mơ hồ hồ tiến vào trong tòa cung điện này và chạm mặt với ba vị sư huynh sư tỷ." Lục Huyền ậm ờ, nửa thật nửa giả nói.
Kiểu gì hắn cũng không thể thừa nhận rằng, mình đến được đây nhờ vào sự chỉ dẫn của một gốc cây non yêu biến vừa mới sinh ra được.
Ba người nghe vậy, trong lúc nhất thời lại có chút nghẹn ngào không biết nên đáp lại ra sao. Bọn họ phải nghĩ đủ các loại biện pháp, còn phải vắt hết đầu óc để suy nghĩ mới có thể tiến vào bên trong cung điện, ai mà ngờ bên phía dược viên lại có một con đường tắt dễ dàng đi vào như vậy?
"Lục sư đệ thật là may mắn, bội phục bội phục." Thanh niên anh tuấn cười nói.
"Sư huynh quá khen. Chẳng hay Hỏa Phượng Hoàng trong hỏa vân trên nóc này có lai lịch như thế nào? Sư huynh có thể nói cho sư đệ biết một chút được không?" Lục Huyền giả vờ không phát hiện ra điểm khác thường là đoạn gỗ cháy sém ở bên trong ngọn lửa dữ dội kia, tò mò hỏi.
"Đôi Hỏa Phượng Hoàng này là tinh phách yêu thú cực kỳ quý hiếm, trong cung điện còn có rất nhiều linh mộc và khoáng thạch hệ hỏa phẩm cấp cao, nếu sư đệ cảm thấy hứng thú thì có thể lấy nhiều hơn, sau khi mang ra khỏi phúc địa là có thể đổi được không ít thứ tốt."
"Thì ra là thế." Lục Huyền gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Ba người thấy thế, lại khẽ liếc mắt nhìn nhau, chỉ thấy trong khóe mắt của người đối diện vừa lóe lên một tia vui mừng.
Mặc dù lấy tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của Lục Huyền sẽ không tạo thành bất kỳ uy hiếp gì đến chuyện bọn họ thu hoạch bảo vật, nhưng bọn họ vẫn lo lắng, ngộ nhỡ dưới cơ duyên xảo hợp, Lục Huyền lại đạt được khúc gỗ cháy sém kia thì sao?
Lục Huyền biết càng ít lại càng có lợi cho họ.
"Nếu ta đã ngoài ý muốn tiến vào nơi này rồi, vậy sẽ cố gắng kiếm một chén canh thôi. Ta chỉ là một Linh thực sư bình thường, tu vi tầm thường, không giỏi chiến đấu nên mong ba vị sư huynh sư tỷ hạ thủ lưu tình, để cho ta kiếm được chút cơm thừa canh cặn." Lục Huyền lộ vẻ mặt chân thành tha thiết nói.
"Ha ha, Lục sư đệ cứ nói quá."
"Bảo vật dành cho ngươi có duyên, tuy tu vi của sư đệ yếu hơn nhưng nói không chừng sẽ được bảo vật ưu ái, từ đó thu hoạch được cơ duyên vô cùng to lớn." Thanh niên anh tuấn thấy Lục Huyền tỏ ra yếu kém, càng cười to hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận