Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1119: Hung Danh To Lớn!

Chương 1119: Hung Danh To Lớn!Chương 1119: Hung Danh To Lớn!
Lục Huyền và hóa thân Lăng Cổ liếc mắt nhìn nhau, linh lực vừa động, khí tức của hắn hoàn toàn bị ẩn giấu, trong khi hóa thân lại bay ra bên ngoài động phủ.
Thông qua cảm ứng với hóa thân, Lục Huyền nhìn thấy một lão giả cao gầy khí chất âm trầm, mặc trên người một bộ y phục màu trắng nhợt, trên y phục có vô số âm hồn đang kêu rên, oán khí tận trời.
“Âm Khốc đạo hữu.” Lăng Cổ mặt không đổi sắc, khẽ gật đầu với lão giả cao gây.
“Quả nhiên Lăng đạo hữu đang ở trong động phủ.” Trên mặt lão giả cao gầy hiện lên một nụ cười cứng ngắc, đang muốn tiến vào trong động phủ nhưng Lăng Cổ đang đứng ở lối vào trận pháp lại một mực không nhúc nhích. Lão giả phẫn nộ cười gắn, bước chân đã giơ ra lại phải thu Về.
“Tại hạ nghe nói đoạn thời gian trước Lăng đạo hữu vừa từ quỷ thành bình yên vô sự trở về?”
“Ừm.” Lăng Cổ nhẹ giọng trả lời.
“Quả nhiên là thế, không ngờ thực lực của Lăng đạo hữu lại mạnh tới vậy, sau khi tiến vào quỷ thành vẫn có thể trở về mà lông tóc không tổn hao gì.” Trên mặt lão giả cao gầy hiện lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Lăng Cổ lại có thêm vài phần kiêng dè. “Xem ra lời đồn không phải giả, tán tu lai lịch thần bí này dùng thực lực Kết Đan sơ kỳ đã dễ dàng đánh bại hai tu sĩ Kết Đan trung kỳ, thậm chí còn khiến một người trong đó hình thần câu diệt...” Trong lòng lão giả thầm nghĩ. “Lăng đạo hữu, gần đây ở chỗ sâu bên trong bí cảnh tại tầng thứ năm của Phong Uyên Tinh Động có xuất hiện bóng dáng tà ma, ta và mấy vị đạo hữu muốn liên thủ đi thăm dò săn giết tà ma, Lăng đạo hữu có thấy hứng thú hay không?” Lão giả nói thẳng ý đồ mình tìm đến đây. “Không, Âm Khốc đạo hữu hãy tìm người khác đi, tại hạ cần bế quan khổ tu, thứ cho không thể phụng bồi.” Lăng Cổ lạnh lùng đáp, sau đó mở trận pháp ra rồi nhanh chóng biến mất, để lại lão giả đứng đó với vẻ mặt kinh ngạc không thôi.
“Không ngờ xưa nay ta luôn lấy việc giúp người làm vui mà hóa thân lại tạo ra hung danh lớn như vậy.” Lục Huyền ở trong động phủ lẳng lặng quan sát tình huống bên ngoài rồi không nhịn được khẽ cười rộ lên.
Có lẽ do kiêng dè thực lực của hóa thân Lăng Cổ nên dù bị đối đãi vô lễ như thế nhưng nét mặt lão giả cao gầy kia cũng không hề lộ ra vẻ không vui, lão chỉ cười khổ một tiếng, sau đó bất đắc dĩ rời đi.
Lục Huyền chờ hóa thân đi đến bên cạnh, lại cúi đầu trầm ngâm. Thái độ từ chối kiên quyết của hóa thân đối với lời mời của lão giả cao gầy vừa nãy, tất nhiên là xuất phát từ ý tứ của hắn. Hắn cho phép hóa thân nấu tìm được cơ hội thích hợp cũng có thể đi thăm dò bí cảnh, tìm kiếm cơ duyên bảo vật một phen, nhưng điều ấy cũng không có nghĩa là hắn cho phép hóa thân tha hồ đi dạo chơi khắp chốn.
Theo hắn nhận thấy, đúng là tham gia vào lần tà ma xâm nhập này, tu sĩ có khả năng nhận được đại cơ duyên đại bảo vật rất cao, nhưng đồng thời nguy hiểm cũng không nhỏ, chỉ hơi bất cẩn sẽ chết trong tay tà ma.
Trước mắt hắn chỉ có một bộ hóa thân Thánh Anh Quả này, nhất định phải dùng một cách tiết kiệm nhất có thể. Đương nhiên, hắn vẫn giữ thái độ tích cực với chuyện hóa thần ra ngoài thăm dò bí cảnh. Có hắn đứng đằng sau cung cấp rất nhiều bảo vật quý hiếm, công pháp thượng đẳng đã khiến cho thực lực của hóa thân trở nên khá mạnh mẽ, gần như đã có thể ứng phó với hầu hết những tình huống có thể phát sinh bên trong các bí cảnh.
Mà trên thực tế, ngay cả khi hóa thân mất đi, cũng không tạo thành tổn thất gì lớn với Lục Huyền, không tới mức thương cân động cốt. Đúng là tâm thần và linh thức của hắn sẽ có chút tổn thương, nhưng chỉ cần một đoạn thời gian tĩnh dưỡng là có thể khôi phục như thường.
Bản thân hắn dù rất ít khi ra ngoài thăm dò bí cảnh, nhưng cũng biết ở một số thời điểm thân bất do kỷ, có bộ hóa thần này làm việc thay là tốt lắm rồi.
Tuy hiện giờ trong tay hắn đang có một khối tài sản rất lớn, dù mang linh thạch ra đập cũng có thể lấy được linh chủng và bảo vật liên quan đến linh chủng cần thiết, nhưng linh thạch không phải vạn năng, nhất là với những loại linh chủng cao giai, linh tuyền linh nhưỡng chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Có một số món bảo vật không thể không tự mình đi thu hoạch.
Qua chuyện này, hoàn toàn có thể nhìn thấy tính tất yếu của hóa thân đối với Lục Huyền. Đương nhiên quan trọng nhất là hóa thân có thể gánh vác chuyện gieo trồng một phần linh thực tà dị thay Lục Huyền. Trong lòng hắn suy xét xong, lại một lần nữa tiến vào linh điền âm phủ tràn ngập ầm khí.
Vừa mới đi vào, luồng âm khí nồng nặc đã ập thẳng vào mặt, tiếng âm hồn oán niệm kêu rên, tiếng nhai nuốt huyết nhục, tiếng hài cốt ma sát vang lên không dứt bên tai.
Lục Huyền đã tập mãi thành quen nên cũng không tỏ thái độ gì, chỉ thoải mái đi lại bên trong linh điền âm phủ. Quả cầu thịt hoạt bát nhảy tới trước mặt hắn, da lông toàn thân dựng lên, để lộ ra từng cái miệng quái dị bên trong. “Nhục Linh Thần sắp đột phá đến cấp Họa rồi, hẳn là đến lúc đó ta sẽ nhận được phần thưởng không tệ.” Lục Huyền cảm giác được khí tức càng ngày càng mạnh của quả cầu thịt, trong lòng nghĩ thầm. Tốc độ trưởng thành của con tà ma cấp Tai này vô cùng khủng bố, rất nhanh nó đã có thực lực gần bằng với Kết Đan Chân Nhân, nhưng ở trước mặt Lục Huyền - tồn tại có thể thu hoạch được vô số phần thưởng bên trong quầng sáng - vẫn có vẻ bình thường, không đáng để tâm lắm.
Hắn lấy ra một miếng huyết nhục tươi mới, ném cho quả cầu thịt, đang lúc hắn định đứng dậy đi xem xét đám linh thực tà dị khác, thì đột nhiên trên mu bàn chân lại truyền đến một chút cảm giác khác thường.
Cúi đầu xem thử, chỉ thấy một bộ da cực kỳ quyến rũ đang dán sát vào người hắn, còn chậm rãi nhúc nhích, như thể đang dụ dỗ Lục Huyền, lại như muốn cùng Lục Huyền hòa làm một thể.
“Diễm Thi Bì có đủ da để hấp thu nên tốc độ phát triển cũng không tệ.” Lục Huyền nhẹ nhàng vung chân, Diễm Thi Bì lập tức đá bay sang bên cạnh, ngoan ngoãn cắm rễ trong U Nê Nhục.
Bên cạnh khu vực ấy, Tổ Quan Mộc đã cao hơn hai thước, hình dáng linh thực dài mảnh, trông như một cỗ quan tài tinh xảo dựng đứng lên, không ngừng tản ra âm khí dày đặc.
Cách đó không xa, một vòi máu tươi vừa bắn từ trong vũng máu, lao vút ra ngoài, lại bị Lục Huyền dùng linh thức dễ dàng ngăn cản được, sau đó từng vòi máu lại như mưa rền gió dữ, che trời lấp đất ùn ùn ập tới. Huyết Tuyền Bạng Mẫu đang ẩn nấp trong tầng nông của ao máu, huyết thủy từ khe hở phun ra trên lớp vỏ của nó, liên miên không dứt bắn nhanh ra ngoài.
Lục Huyền thoải mái tránh đi, lại lấy ra mấy bình tỉnh huyết Giao Long từ trong túi trữ vật, đổ thẳng vào huyết trì cho nó.
Càng đi sâu vào bên trong, mùi thịt nồng đậm càng truyền đến, dường như trên cành của Hương Nhục Chỉ đã ngưng kết ra một vòng huyết nhục kỳ dị, nhìn giống như những cánh tay vắt ngang trong linh điền, mùi thịt quái dị tràn ngập, khiến người ta không nhịn nổi mà sinh ra cảm giác muốn ăn sống nuốt tươi nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận