Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 52: Hàng Xóm!

Chương 52: Hàng Xóm!
Ba con Hồng Tu Lý trong linh tuyền đã dài thêm được hai tấc, trong khi hai sợi râu nhỏ trên đầu chúng nó còn dài ra hơn nửa thước có thừa, ở thời điểm chúng bắn râu ra câu trùng từ trong nước, hai sợi râu này có thể kéo dài được hơn nửa trượng chỉ trong nháy mắt.
Một trăm gốc Linh Huỳnh Thảo đã cao hơn trước kia rất nhiều, trên những phiến lá dài hẹp màu xanh kia, cũng dần xuất hiện những chấm huỳnh quang nho nhỏ, đến nửa đêm vô số ánh huỳnh quang sẽ tỏa sáng lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời.
Huyết Ngọc Tham đã chui ra khỏi linh nhưỡng được một đoạn, giống như một viên ngọc mới được đào lên, trong suốt như pha lê. Sau khi linh tham mọc ra, tốc độ di động của chúng sẽ trở nên nhanh hơn, chỉ cần hơi không chú ý là chúng sẽ quấn lại gần nhau, hoặc là chạy đến khu vực Linh Huỳnh Thảo, bởi vậy gần như lúc nào Lục Huyền cũng phải chú ý đến chúng.
Xích Vân Tùng đã lặng lẽ mọc ra năm quả thông nho nhỏ, lấp ló trong những chiếc lá tùng đỏ nhọn, để lộ ra vẻ gai góc.
Kiếm Thảo đã phát triển đến trình độ tương đương với Liệt Ngân Nhận, và nhu cầu về kiếm khí của nó lại càng lớn hơn lúc trước. Vì vậy, cứ cách mỗi tiếng một lần Lục Huyền sẽ phóng thích ,một đạo《 Canh Kim Kiếm Quyết 》 cho nó.
Thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy những vết nứt rất nhỏ trên bề mặt linh nhưỡng bên cạnh nó, đó là kết quả do kiếm ý thoát ra từ trong thân Kiếm Thảo tạo thành.
Còn Ám Tủy Chi, hiện giờ vô số những sợi tơ nấm màu đỏ sẫm đã mọc ra, quấn chặt lấy đoạn linh mộc mục nát bên cạnh rồi, hầu như không chừa lại bất cứ kẽ hở nào cả.
"Gỗ mục đã bị sợi nấm đỏ sậm hấp thu gần hết, xem ra cần phải tìm thêm mấy khúc gỗ mục nữa, bằng không... thiếu hụt này sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của Ám Tủy Chi." Lục Huyền khẽ lẩm bẩm.
"Vừa hay ta cũng chuẩn bị ra khỏi cửa đi dạo một vòng quanh khu chợ, xem có thể tìm được linh thú hay là linh chủng vô danh không?"
Hắn lập tức đi ra cửa viện, ánh sáng mạnh chiếu xuống làm hắn có chút không thích ứng, mới hơi nheo mắt lại.
"Lục Huyền đạo hữu, rốt cuộc hôm nay ngươi cũng đi ra khỏi viện rồi, đúng là hiếm thấy." Từ khu tiểu viện đối diện chợt truyền đến một thanh âm.
Lục Huyền nghe tiếng, lập tức đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy một tu sĩ trung niên đang nằm trên ghế gỗ, thấy Lục Huyền đi ra là lập tức đứng dậy tiến lại gần.
"Chào Vương đạo hữu." Lục Huyền cất tiếng chào hỏi.
Tu sĩ trung niên này tên là Vương Sơn, ngụ ở cạnh nhà Lục Huyền, thậm chí sau khi hắn dời tới đây, còn vào viện bái phỏng một lần. Vương Sơn có tu vi Luyện Khí tầng năm, là tiểu đầu mục trong đội tuần vệ ở trung tâm phường thị, sở thích là đi câu lan thư giãn mỗi khi rảnh rỗi.
(Câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc)
"Lục Huyền đạo hữu cứ ở nhà suốt như vậy là không được, hôm nào đấy hãy đi cùng với Vương thúc ra ngoài chơi bời một tí đi, ta dẫn ngươi đi trải nghiệm sự đời." Vương Sơn trêu chọc Lục Huyền.
Lục Huyền lập tức để lộ ra một chút xấu hổ cực kỳ đúng thời điểm, sau đó xua tay từ chối: "Đa tạ ý tốt của Vương đạo hữu, dựa vào tu vi Luyện Khí cấp thấp của ta mà tiến vào câu lan, chẳng phải sẽ bị ăn tươi nuốt sống đến xương cốt cũng không còn ư?"
Phải biết rằng, không bao lâu sau khi Lục Huyền chuyển đến nơi này, hắn đã điều chỉnh《 Liễm Tức Pháp 》của mình một chút, biểu hiện tu vi Luyện Khí tầng ba ra ngoài.
Dù sao, ở quanh đây cũng có không ít tu sĩ Luyện Khí trung cấp, nếu hắn còn tiếp tục duy trì tu vi của bản thân ở giai đoạn Luyện Khí tầng hai, ngược lại sẽ làm người khác chú ý.
Luyện Khí tầng ba, tuy vẫn thấp kém, nhưng ít nhất cũng bình thường hơn một chút.
Về phần câu lan, lời này của hắn cũng không giả, nữ tu trong đó đều tu hành các loại mị thuật, cực kỳ am hiểu cách lấy lòng khách hàng, nhưng rất có thể, đám khách hàng kia sẽ bị hút sạch linh lực và tinh huyết lúc nào không hay.
Quan trọng hơn là, khi vào trong đó chỉ nghe vài khúc thì tốt, chứ muốn trao đổi sâu hơn thì khoản linh thạch phải trả cũng không nhỏ.
"Người thật nhàm chán, chúng ta tu hành gia tăng thêm nhiều lực lượng hơn nữa, thì chung quy lại cũng chỉ vì hưởng thụ thôi mà?" Vương Sơn chép miệng, có chút mất hứng nói.
"Tu vi đạo hữu thâm hậu, có thể ứng phó với đám yêu nữ kia, nên dĩ nhiên là bản thân thấy tốt rồi. Còn ta, không thích trăng hoa, chỉ thích làm bạn với đám linh thú linh thực. Mỗi người đều có chí hướng nguyện vọng của riêng mình mà!"
"Đúng vậy, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Chờ đến ngày nào đó ngươi thay đổi suy nghĩ, cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ dẫn người đi xem một lần, không cần lo linh thạch, cứ để ta bỏ ra."
Hai người nói tạm biệt, Vương Sơn lắc lư lảo đảo quay trở lại tiểu viện của mình.
Lục Huyền tiếp tục đi về phía trước, lúc đi ngang qua một biệt viện, mùi rượu nồng nặc từ bên trong bay ra.
Lục Huyền đã trực tiếp gặp mặt chủ nhân của tiểu viện này rồi, đối phương là một tu sĩ Luyện Khí tầng bốn, một ngày ba bữa không thể thiếu rượu, cho nên cũng luyện thành bản lĩnh ủ linh tửu xuất sắc.
Sau khi biết thân phận Linh thực sư của Lục Huyền, đối phương còn đuổi theo hỏi Lục Huyền có trồng linh thực dùng để ủ rượu không? Đến khi Lục Huyền phủ nhận mới chịu từ bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận