Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 577: Đúng Là Rắn Chuột Một Ổ!

Chương 577: Đúng Là Rắn Chuột Một Ổ!
Chỉ nghe một giọng nói trầm thấp vang lên, sau đó vô số kiếm khí bên trong Kiếm Trì liên tục kích động không ngừng. Đồng thời ở vị trung tâm nhất của Kiếm Trì lại có một luồng kiếm khí khổng lồ giống như cột ánh sáng trực tiếp phóng thẳng lên bầu trời, khiến cho mọi ngóc ngách bên trong Kiếm Trì đều có thể nhìn thấy được cột ánh sáng vĩ đại này.
Dưới uy áp của cột sáng kiếm khí khổng lồ nọ, gần như toàn bộ những luồng kiếm khí nhỏ xíu đang bay lượn khắp nơi bên trong Kiếm Trì đều giảm tốc độ di động xuống, từ đó tính uy hiếp của chúng đối với nhóm tu sĩ ở bên trong Kiếm Trì cũng yếu bớt đi khá nhiều.
Lục Huyền và những người khác thấy vậy, dều dồn dập thi triển thủ đoạn, lao hết tốc lực về hướng cột sáng kia.
Tại thời điểm Lục Huyền đi đến phía trước cột sáng, hắn cẩn thận đưa mắt nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy Kết Đan chân nhân đang đợi ở trong Kiếm Trì. Chỉ thấy sáu vị đồng môn đang đứng chờ bên dưới cột sáng, biểu cảm trên mặt mỗi người đều khác nhau, có thoả mãn, có tiếc nuối, cũng có hối hận...
Lục Huyền nhìn thấy Kiếm Vô Hà lặng lẽ đứng yên một bên, liền tiến lại gần nàng.
"Vô Hà sư tỷ, ta có một chuyện không rõ muốn xin sư tỷ chỉ bảo." Lục Huyền lặng lẽ truyền âm nói.
"Lục sư đệ mời hỏi, ta biết sẽ nói." Khoảnh khắc Kiếm Vô Hà mở mắt ra cực kỳ giống một thanh kiếm phong sắc bén vừa rời khỏi vỏ, khi nhìn thấy người vừa tới hỏi là Lục Huyền, nàng mới cụp mi mắt xuống, vẻ mặt dần dần dịu lại.
"Chuyện là như vậy, ta biết quy củ tiến vào Kiếm đường là mỗi đệ tử Kiếm đường chỉ có thể thu phục được tối đa là hai thanh kiếm. Nhưng ta có điểm thắc mắc, nếu có một thanh phi kiếm là kiếm trận được tạo thành từ nhiều phi kiếm khác, thì tìm được một bộ phận trong đó, sẽ được tính là tìm được một thanh hay tìm được nhiều thanh phi kiếm?"
Lục Huyền đơn giản thuật lại tình huống mình đang gặp phải, chỉ không tiết lộ thông tin cụ thể của Tinh Vân Kiếm ra ngoài.
"Sư đệ tìm được một thanh Kiếm Khí có thể biến hóa ra kiếm trận? Vận khí tương đối tốt nha." Trong giọng nói mát lạnh của Kiếm Vô Hà tràn đầy kinh ngạc.
"Tình huống của Lục sư đệ ở trong Kiếm Trì tuy rất hiếm, nhưng vẫn từng xuất hiện rồi. Trong Kiếm Trì đã từng xảy ra khá nhiều tình huống tương tự như vậy rồi, ví dụ như tử mẫu kiếm nhận, phi kiếm âm dương tương hỗ, cùng với kiếm trận sư đệ vừa nhắc đến. Chúng chỉ được coi là một thanh kiếm hoàn chỉnh khi tập hợp được với nhau, vì vậy nếu tìm được một bộ phận trong đó, dù là một thanh phi kiếm cũng sẽ được tính là một thanh." Kiếm Vô Hà truyền âm đáp.
"Vậy thì ta yên tâm rồi, đa tạ Vô Hà sư tỷ đã giải đáp thắc mắc." Lục Huyền thở dài một hơi, nếu hắn không biết mà vi phạm quy củ, lại bị sư thúc Kết Đan bắt tại chỗ thì cảnh tượng kia sẽ chẳng hay ho gì.
Sau khi mười người tập hợp, cột sáng kia lập tức bao trùm lấy bọn họ vào bên trong. Trải qua một phen mơ mơ hồ hồ, mười người đã trực tiếp xuất hiện ở trong khu đại điện quen thuộc của Kiếm đường.
Lục Huyền mang theo năm thanh phi kiếm đi ra bên ngoài Kiếm đường, nhận lấy chim mập được một đệ tử của Kiếm đường dắt tới. Hắn khoanh chân ngồi trên đôi cánh rộng màu xanh nhạt của Phong Chuẩn, cảm nhận cơn gió cuồn cuộn gào thét lướt qua, trong lòng cực kỳ vui sướng.
Vừa trở lại động phủ, hắn đã lấy năm thanh phi kiếm tứ phẩm ra khỏi túi trữ vật, đồng thời cũng nhét bốn thanh Tinh Vân Kiếm vào trong Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm.
"Thứ đầu tiên tiến vào trong vỏ kiếm chỉ là Tốn Lôi kiếm mang không có hình thái cụ thể, tiếp theo là Tử Điện Kiếm tam phẩm, Phong Lôi Kiếm tứ phẩm, tiểu kiếm xanh ngọc thần bí. Lại đến bây giờ là Lôi Âm Kiếm tứ phẩm và bốn thanh Tinh Vân Kiếm tứ phẩm.”
“Ban đầu, vỏ kiếm còn cương quyết đi lên con đường không phi kiếm, không muốn phát sinh quan hệ với bất kỳ một thanh kiếm hữu hình nào. Vậy mà dần dần, nó đã yêu thích đơn kiếm, còn cố định cho một thanh phi kiếm nào đó tiến vào bên trong một khoảng thời gian nhất định, từ từ ân cần nuôi dưỡng. Kế đó, sau khi liên tục thay đổi nhiều thanh phi kiếm tiến vào bên trong thì đến hiện tại, nó hoàn toàn có thể cùng lúc bao bọc số lượng lớn phi kiếm làm “lốp dự phòng” (kẻ thay thế), muốn cắm thanh phi kiếm nào vào thì cắm thanh đó."
"Thấm thoát như thoi đưa, vỏ kiếm đã từng đơn thuần ngày xưa, cũng trực tiếp mở ra con đường hậu cung cho riêng mình rồi." Lục Huyền nhìn vỏ kiếm phong cách cổ xưa đã bị nhét đến đầy ắp, vô cùng cảm thán nói.
Không để ý tới vỏ kiếm và hậu cung phi kiếm của nó nữa, Lục Huyền cầm theo Lôi Âm Kiếm đi tới một khu vực hẻo lánh trên sơn phong. Hắn đi ngang qua mảnh chướng khí màu phấn hồng đột nhiên bùng lên bất thình lình làm người ta sinh ra ý nghĩ đen tối, tiếp tục đến trước mặt một cây trúc có hình dáng khá là kỳ lạ.
Thân trúc giống như ngọc thạch trong suốt, tại vị trí giao nhau với linh nhưỡng, một lượng lớn thân rễ phát triển tốt trực tiếp nhô ra khỏi mặt đất, chen chúc dày đặc cùng một chỗ với nhau, trên mỗi nhánh rễ đều có một đường nứt nhỏ.
Lục Huyền vừa xuất hiện, rất nhiều vết nứt nối tiếp nhau đã hé ra, vô số âm thanh ồn ào kỳ quái tranh nhau ập thẳng vào tai hắn, mang đến cảm giác váng đầu hoa mắt.
Ngay tại thời điểm hắn đang muốn thi triển một đạo Thanh Tịnh Chú để mình tỉnh táo lại, thì một nhánh dây leo màu xám tro đã nhanh chóng bò ra khỏi vùng chướng khí phấn hồng, vô số đoạn dây leo mảnh nhỏ như xúc tu màu xám hung hăng lao đến, bịt chặt tất cả những vết nứt trên rễ trúc, chặn lại không sót một chỗ nào.
Huyễn Âm Trúc bị rất nhiều dây leo dài mảnh màu xám tro của Yêu Quỷ Đằng nhồi vào trong miệng, không nhịn được lập tức phát ra một chuỗi thanh âm rên rỉ, khó miêu tả được thành lời, khiến cảnh tượng trước mắt càng thêm khó coi.
"Huyễn Âm Trúc này được trồng gần mười cây Mê Tiên Đào, đúng là rắn chuột một ổ, thứ khác thì không học được nhưng lại học được bản lĩnh không đứng đắn này rồi. Cũng không biết sau khi nó hoàn toàn thành thục, ta sẽ được thưởng quầng sáng gì đây." Lục Huyền thấy vậy, trong lòng cũng dở khóc dở cười.
Hắn để cho Yêu Quỷ Đằng rút ra khỏi cơ thể của Huyễn Âm Trúc đã tiến vào giai đoạn thành thục, sau đó, thanh đoản kiếm màu trắng bạc trong tay lập tức chém nhẹ một cái.
Một tiếng "Ông" nổ mạnh, kiếm khí lôi âm gào thét bay qua, chấn cho thật nhiều vết nứt trên rễ cây Huyễn Âm Trúc phải dồn dập lật ngược ra bên ngoài. Mọi âm thanh ồn ào, lạ lùng bên tai đều biến mất trong nháy mắt, chỉ còn tiếng sấm vang vọng không ngừng, dường như bên trong âm thanh ấy còn ẩn chứa lực lượng Phật môn.
"Không hổ là kiếm khí lôi âm, lại cương mãnh bá đạo như vậy. Nếu thời gian dài dùng Lôi Âm Kiếm kích phát ra kiếm khí lôi âm để đào tạo Huyễn Âm Trúc, không biết sau khi nó thành thục sẽ có dáng vẻ gì?" Lục Huyền mới thí nghiệm đơn giản một chút đã biết được ảnh hưởng của Lôi Âm Kiếm đối với Huyễn Âm Trúc, trong lòng âm thầm nghĩ.
Sau đó, hắn quay về linh điền, bắt đầu dò xét tình hình chi tiết của rất nhiều loại linh thực bên trong linh điền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận