Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 941: Đã Gặp Bất Trắc Rồi!

Chương 941: Đã Gặp Bất Trắc Rồi!Chương 941: Đã Gặp Bất Trắc Rồi!
“Động phủ của Lục đạo hữu đúng là có phong cách riêng, không ngờ lại trồng nhiều linh thực như thê, không hổ là linh thực sư nổi danh nhất Lôi Hỏa Tỉnh Động.” Đây là lần đầu tiên tu sĩ râu dài tiến vào động phủ của Lục Huyền, gã tò mò đưa mặt nhìn xung quanh, nhưng cô ý lướt qua những khu vực bị sương trăng che lấp, tránh làm chủ nhân của động phủ là Lục Huyền không Vui.
“Hoàng đạo hữu quá khen rồi, chỉ đơn thuần là số lượng linh thực đang gieo trồng không ít thôi. Còn về danh tiếng, coi như ta có tích lũy được một chút kinh nghiệm về linh thực nhât đạo, lại cộng thêm thời gian tiêu hao trên linh thực nhiều hơn những linh thực sư khác nên mới nhận được một chút thành tựu nho nhỏ vậy thôi, thực sự không dám nhận hai từ danh tiêng này." Lục Huyền cười nói. Hai người tiến vào trong viện. “Hoàng đạo hữu, mời nếm thử Ngọc Tẩy Linh Lộ do Lục mồ tự tay ủ chế.” Lục Huyền bưng linh quả linh nhưỡng tới.
“Ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay nhất định phải nềm thử mới được!” Hai mắt tu sĩ râu dài sáng lên, linh thức đảo qua phần linh dịch thuần hậu như ngọc trong chén, lập tức cười nói.
Hai người nói chuyện phiếm một lát, lúc này Lục Huyền mới chủ động hỏi: “Không biết hôm nay Hoàng đạo hữu tới là có chuyện gì quan trọng?”
“Chuyện là thế này.” Tu sĩ râu dài đặt cái chén bạch ngọc trong tay xuống, bắt đầu lên tiếng nói: “Không phải Lục đạo hữu đang ra giá cao để sưu tầm Nguyên Từ linh quáng sao? Vừa hay lúc trước ta ngâu nhiên có được một khôi, chỉ là trọng lượng không quá lớn, đạo hữu xem thử đi?"
Nói xong, gã nhanh chóng lấy một khôi khoáng thạch kỳ dị từ trong túi trữ vật ra, khôi khoáng thạch này giồng như sắt mà lại không phải sắt, được bao quanh bởi một luồng linh lực đặc biệt. Khi ngưng tụ linh thức lướt qua khoáng thạch, hoàn toàn có thể nhìn thấy từng sợi linh khí trong suốt nhỏ như sợi chỉ, không ngừng di chuyển, tựa như đang muốn hút lấy đống đồ vật xung quanh.
“Đây là Nguyên Từ linh quáng?” Trong mắt Lục Huyền lóe lên vẻ mừng rỡ, nhưng rât nhanh hãn lại nghĩ đến điều gì đó rồi không khỏi nhíu mày hỏi: “Hoàng đạo hữu, - Nguyên Từ linh quáng này rất hiểm thấy, ta mạo muội hỏi một câu, sao ngươi lại lầy được thứ này?” “Một đoạn thời gian trước, ta và mẫy vị đạo hữu cùng ra ngoài thăm dò, đã lây được linh quáng trên một hòn đảo lớn có tên Nguyên Phong Đảo trên Vô Ngân Hải ở Bắc Bộ." “Có phải ngươi đi cùng Hiên Viên Triệt đạo hữu không? Không biết hiện giờ Hiên Viên đạo hữu thể nào rồi?” Nghe câu trả lời của tu sĩ râu dài, trong lòng Lục Huyền lập tức cảm thấy không ổn.
Bởi vì theo lý thuyết, nếu Hiên Viên Triệt lây được Nguyên Từ linh khoáng, thì với giao tình không tệ của hai người, lại thêm động phủ năm cách nhau không xa, khẳng định là đồi phương sẽ tới báo tin này cho Lục Huyền trước tiên chứ không phải là Hoàng Bỉnh Khâu như hiện giờ.
“Haizz, rất có thể Hiên Viên đạo hữu đã gặp bất trắc rồi.” Tu sĩ râu dài thở dài đáp.
Nghe vậy, trong lòng Lục Huyền càng trầm xuống.
“Hoàng đạo hữu có thể cho tại hạ biết tình huống cụ thể hay không? Là do đi thu hoạch Nguyên Từ linh quáng ư?” Trong lòng Lục Huyền có vài phần xấu hổ.
“Lục đạo hữu nghĩ nhiều rồi, chuyện này không có liên quan gì tới Nguyên Từ linh quáng. Thời điểm ta và Hiên Viên đạo hữu tới Nguyên Phong đảo tìm kiểm Nguyên Từ linh quáng, cũng không gặp phải nguy hiểm gì lớn, chỉ có một vị đạo hữu bị dị thú mai phục trong Nguyên Từ linh sơn đánh lén, khiển bản thân bị trọng thương, nhưng nghỉ ngơi mâãy ngày đã khôi phục lại như thường rồi.”
Trong lòng Lục Huyền thoáng yên tâm hơn một chút, hắn chỉ sợ vì mình ra giá cao muôn mua Nguyên Từ linh quáng mà gián tiếp khiền Hiên Viên Triệt gặp phải bãt trắc. “Sau khi rời khỏi Nguyên Phong đảo, ta và mây người Hiên Viên đạo hữu lại cùng nhau đi thăm dò thêm hai khu bí cảnh nữa. Tới bí cảnh cuôi cùng, vốn dĩ chúng ta đã có ý định dẹp đường hổi phủ, nhưng không ngờ lại gặp phải một đạo _ cầm chê đã được giải trừ phong cầm hiểm thây bên trong bí cảnh. Vì tò mò, mây người chúng ta đã quyết định liên thủ tiến vào bên trong, ai ngờ lại gặp phải một con tà ma cấp Tai tại khu vực hạch tâm bí cảnh.” “Tà ma cấp Tai?” Lục Huyền không nhịn được mà kinh hô thành tiêng. Dưới tình huống bình thường, tà ma cấp Tai chính là tổn tại tương đương với Nguyên Anh Chân Quân. “Không sai, chính là một con tà ma cấp Tai." Tu sĩ râu dài gật mạnh đầu.
“Bởi nó bị nhiều trận pháp cấm chế phong ân nên thực lực đã yêu hơn nửa. Nhưng với mầy kẻ chỉ có tu vi Kêt Đan tiền kỳ và trung kỳ như chúng ta thì tổn tại như vậy vần có sức uy hiếp quá lớn” Thời khắc sinh tử, chúng ta liều mạng thi triển thủ đoạn áp đáy hòm, vận dụng đủ loại bí thuật thần thông, pháp bảo phù lục chỉ mong bỏ chạy được."
“Sau khi trốn ra, ta chờ đợi nửa tháng ở một điểm liên lạc đã hẹn trước, cuối cùng cũng chỉ chờ được một tu sĩ đồng hành, không rõ tung tích của Hiên Viên đạo hữu thế nào, rất có thể hắn đã gặp bất trắc rồi." “Nói là nói như vậy, nhưng vần còn khả năng khác nữa, ví dụ như hắn chỉ bị nhốt ở nơi nào đó, hoặc đang bị thương nặng nên phải ẩn nấp ở khu vực bí mật dưỡng thương.” Lục Huyền suy đoán.
“Đúng là có những khả năng này, nhưng thật sự rât nhỏ. Tu vi của ta mạnh hơn Hiên Viên đạo hữu mây phần, lại dựa vào một kiện bí bảo nên không trở thành mục tiêu hàng đầu của con tà ma kia, nhờ vậy mới may mãn tránh thoát được một kiếp.” Hoàng Bỉnh Khâu nặng nề nói.
Mấy lời này, gã nói không kỹ càng, chỉ hàm hổ cho qua, bởi vậy Lục Huyền cũng không tuyệt đối tin tưởng lời gã nói. Một vị tu sĩ Kết Đan có thể trốn thoát khỏi tay một con tà ma có thực lực sánh ngang với Nguyên Anh Chân Quân, thì quá trình chạy trôn kia tuyệt đôi không thể đơn giản như vậy được.
“Chỉ mong Hiên Viên đạo hữu gặp đại nạn không chết, giữ được tính mạng." Hắn than nhẹ một tiếng. Một vị Kết Đan Chân Nhân kết bạn đã lâu với mình lại rơi vào tình - huôồng biệt tắm biệt tích, còn rât có thể đã vẫn lạc rồi, khiến Lục Huyền cứ thổn thức mãi không thôi. Giao tình của hai người bọn họ rất sâu, Hiên Viên Triệt từng giúp hắn mây việc nhỏ, không ngờ đôi phương lại rơi vào nguy hiểm, sinh tử chưa rõ thể này.
Nhưng đồng thời, trong lòng hắn cũng cảm thây may mẫn vì trước đó mình đã từ chối lời mời nhiệt tình của Hiên Viên Triệt, đồng thời cũng càng thêm kiên định với suy nghĩ cứ một mực ở yên trong động phủ bổi dưỡng linh thực.
Mấy thứ như bí cảnh gì đó kia vẫn nên ít đi thăm dò thì hơn, có cơ duyên gặp được bảo vật thì đồng thời cũng gặp phải nguy hiểm cực lớn, dù hiện tại hăn đã có cảnh giới Kết Đan nhưng nếu gặp phải tà ma cầp Tai như Hoàng Bỉnh Khâu nói thì đoán chừng cũng không có kết cục tốt lành được.
“Về phần cơ duyên với bảo vật... Ta chỉ cần bổi dưỡng linh thực, tất sẽ có phần thưởng bên trong quầng sáng."
Hai người đều có cảnh giới Kết Đan, tâm chí cường đại, chỉ vẻn vẹn tiếc hận một hổi, sau đó Hoàng Bỉnh Khâu lại hỏi: “Lục đạo hữu có cần Nguyên Từ linh quáng nữa không? Trong tay ta vừa vặn có một khôi đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận