Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1215: Kẻ Sau Màn!

Chương 1215: Kẻ Sau Màn!Chương 1215: Kẻ Sau Màn!
Rồi ngay lập tức, thân hình hắn đã lóe lên, đi tới giữa không trung, lấy ra mười lăm hạt linh chủng Tinh Thần Quả, tạo thành một đạo cấm chế đơn giản trên không trung, sau đó thi triển Linh Vũ Thuật, rót từng tia linh vũ vào trong linh chủng.
Chỉ thấy mặt ngoài của linh chủng có một mảnh tinh quang mỏng manh không ngừng lập loè tỏa sáng, đồng thời một tia lực lượng sao trời nhỏ bé đến không thể nhận ra, bắt đầu từ hư không kéo tới, chui vào bên trong linh chủng.
“Có mười lăm hạt linh chủng Tỉnh Thần Quả này, hẳn là có thể thu được kha khá Tinh Đấu Kỳ. Có lẽ không bao lâu nữa, ta có thể bày ra Chu Thiên Tinh Đấu Kiếm Trận hoàn chỉnh rồi.” Trong lòng Lục Huyền âm thầm mong mỏi.
Sau khi trở lại linh điền, hắn lại chạy đi kiểm tra toàn bộ đám linh thực dưới tay mình một lần, cẩn thận quan sát trạng thái sinh trưởng của chúng.
“Còn khoảng một năm nữa là đến ngày cử hành Vạn Linh đại hội, vừa hay ta có thể nhân dịp này chạy tới động thiên không trọn vẹn một chuyến.” Trong lòng hắn vẫn luôn nghĩ đến Bát Trọng Cung cùng với tầng thứ nhất Tốn Phong Cung sắp thành thục kia.
Hơn nữa, từ Thiên Bảo Chân Hà trở về đã lâu như vậy, trong lòng hắn cũng hơi ngứa tay, muốn câu mấy con Ám Minh Ngư cho đám linh thú trong động phủ ăn đỡ thèm. “Mấy đứa nhỏ, ta đi tìm thêm linh ngư mỹ vị lần trước cho các ngươi đây.” Nghĩ đến là làm, hắn dứt khoát tiến vào hư không trong ánh mắt khao khát của đông đảo linh thú trong động phủ.
Có kinh nghiệm đi một mình lúc trước, lần này Lục Huyền di chuyển lại càng thêm nhẹ nhõm tự tại. Trên đường đi, gần như hắn không gặp phải nguy hiểm gì, chỉ bị đám cương phong thổi qua mấy lần, nhưng với cường độ thân thể trước mắt của hắn, chúng hoàn toàn không mang đến bất cứ uy hiếp gì.
Càng ngày càng tới gần động thiên không trọn vẹn, vì cẩn thận, Lục Huyền dứt khoát lấy ra một cành hoa màu trắng nhạt. Tâm niệm vừa động, nụ hoa lặng lẽ nở rộ, một con Tinh Linh Hoa bốn cánh trong suốt từ bên trong bay ra.
Có linh thức của Lục Huyền khống chế, Hoa Mị Nô hóa thành một luồng gợn sóng trong suốt, đã nhanh chóng ẩn mình vào giữa hư không. Đồng thời, nụ hoa trong tay hắn cũng bừng bừng nở rộ, trên cánh hoa xuất hiện từng cảnh tượng Hoa Mị Nô nhìn thấy.
“Hử? Hình như có điều gì đó không thích hợp rồi.” Đột nhiên Lục Huyền khựng lại, bởi vì phía trên một cánh hoa đang hiển thị hình ảnh một khồi thiên thạch gồ ghề trôi nổi cách động thiên không trọn vẹn chừng vài dặm.
Hoa Mị Nô cảm ứng được bên trong khối thiên thạch kia có một tia khí tức mờ mịịt.
“Hình như bên trong đang ẩn giấu một thứ gì đó.” Mặt ngoài thân thể Lục Huyền lập tức lóe lên kim quang, Kim Lũ Lôi Y hiển lộ, trực tiếp ngăn cách khí tức của hắn, rồi cứ như vậy hắn dừng lại ngay giữa không trung, lẳng lặng quan sát hình ảnh hiển thị trên từng cánh hoa trong tay mình.
Đột nhiên, khối thiên thạch vốn đang lơ lửng trên không trung kia lại mọc ra rất nhiều đôi cánh màu đen. Rất nhanh, nó đã biến thành một con kỳ trùng có hình dạng quái dị, có khả năng xuyên qua khoảng cách thật dài với tốc độ nhanh như chớp, sau đó lại tiếp tục hóa thành một khối thiên thạch, thận trọng quan sát khu động thiên không trọn vẹn đang bị sương mù bao phủ đằng xa. “May mà ta vẫn giữ thói quen cẩn thận, nếu không rất dễ bỏ qua khối thiên thạch do con kỳ trùng này biến thành.” Lục Huyền thầm nghĩ.
Xưa nay hắn vẫn luôn cẩn thận, nên từ sau khi có được Hư Không Yểm Mục, mỗi lần ra ngoài thăm dò bí cảnh hoặc trở về động phủ, hắn đầu phải dùng nó đi quan sát tình cảnh xung quanh.
“Rốt cuộc còn kỳ trùng này có lai lịch ra sao? Sao đột nhiên nó lại tới đầy rình mò động thiên không trọn vẹn của ta?” Nhìn bên ngoài có vẻ như Lục Huyền đang rất trấn định, nhưng thật ra lửa giận trong lòng hắn đang bốc lên ngùn ngụt. Phải biết rằng, bên trong khu động thiên không trọn vẹn này đang gieo trồng không ít linh thực cao giai mà vất vả lắm, cực khổ lắm, hắn mới thu thập được, chỉ tính riêng thất phẩm đã có mấy loại, nếu bị người khác trộm mất thì không biết tổn thất sẽ lớn đến mức nào.
Có thể nói, khu động thiên không trọn vẹn này chính là nghịch lân của hắn, không ai có thể chạm vào.
“Là Thạch Tử Thần lần trước thả câu trong Thiên Bảo Chân Hà hay tu sĩ khác nhìn thấy ta nên đi theo tới đây? Hay có tu sĩ đột nhiên đi ngang qua, cảm thấy ở chỗ sâu bên trong sương mù có thể giấu giếm bí mật gì đó?” Lục Huyền âm thầm suy đoán.
Tuy hắn cảm thấy tu sĩ tên Thạch Tử Thần truyền cho mình kinh nghiệm thả câu kia không tệ, nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ đối phương ra được.
“Hiện giờ địch ở ngoài sáng ta lại ở trong tối, ta cứ kiên nhẫn chờ đợi là được. Có thể chờ đợi đối phương tự mình xuất hiện hoặc để Hoa Mị Nô đi theo phía sau con kỳ trùng này. Nếu là tu sĩ Kết Đan thì cứ thuận tay giải quyết, nhất lao vĩnh dật. Nếu là Nguyên Anh Chân Quân thì tạm thời coi như không có chuyện gì xảy ra, đợi khi nào đối phương dứt khoát ra tay phá giải mảnh sương mù bên ngoài này cùng với Chu Thiên Tỉnh Đấu Kiếm Trận, lại gọi viện binh tới giải quyết sau.” Lục Huyền thầm nghĩ.
Chớp mắt đã qua chừng bảy - tám ngày, Lục Huyền vẫn che giấu khí tức, quan sát hành tung của con kỳ trùng kia thông qua Hoa MỊ Nô. Trong khoảng thời gian này, con kỳ trùng lại thay đổi vị trí, hóa thành một khối thiên thạch đen nhánh, lặng lẽ lơ lửng giữa hư không, chăm chú nhìn về phía sương mù.
Có lẽ do chờ đợi quá lâu, nên sau khi phát hiện trong ngoài sương mù mãi vẫn không có động tính, dường như tu sĩ đứng sau nó đã mất hết kiên nhẫn rồi, biểu hiện rõ ràng nhất cho chuyện này chính là con kỳ trùng kia trực tiếp giương hai cánh, hóa thành một tia quang mang màu đen nhánh bay vào trong hư không.
“Tới rồi! Ta cũng muốn xem thử rốt cuộc là thần thánh phương nào lại dám nhắm vào động thiên không trọn vẹn của ta.” Tâm thần Lục Huyền rung lên, hắn lập tức cho Hoa MỊ Nô theo sát phía sau.
Hắn chờ đợi lâu như vậy đương nhiên là muốn theo dõi con kỳ trùng đang mai phục bên ngoài động thiên không trọn vẹn của mình, nhằm tóm lấy kẻ giật dây đằng sau.
Hoa Mị Nô có năng lực ẩn hình rất mạnh, ngay cả Nguyên Anh Chân Quân cũng không dễ gì phát hiện ra nó, bởi vậy Lục Huyền có lòng tin rất lớn vào món bảo vật này. Sau khoảng trăm hơi thở, ô quang tiêu tán, con kỳ trùng hiển lộ thân hình, bay vào cánh tay một tu sĩ đầu trọc. Tu sĩ này khá cao lớn, trên mặt lộ vẻ tàn khốc, có một cánh tay màu đỏ thẫm cực kỳ tráng kiện. Con kỳ trùng đáp xuống trên cánh tay gã, sau đó nhanh chóng thu nhỏ lại, dung nhập vào trong huyết nhục trên người gã.
“Cảnh giới Kết Đan viên mãn...” Lục Huyền cảm ứng được khí tức của đối phương thông qua Hoa MỊ Nô, lại trầm ngâm nói.
Ý muốn giết người dần nổi lên trong lòng hắn.
Phải biết rằng, bên trong khu động thiên không trọn vẹn kia đang gieo trồng lượng lớn linh thực thất phẩm hắn thu thập được suốt nhiều năm qua, chuyện này có liên quan rất lớn, không thể tuỳ tiện đối phó để xảy ra một chút sơ xuất nào được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận