Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 839: Thực Quỷ Ác Đằng!

Chương 839: Thực Quỷ Ác Đằng!
“Vãn bối có vài phần thiên phú trên linh thực nhất đạo, nói không chừng sẽ cảm nhận được một thứ gì đó trong quá trình này. Vãn bối hứa hẹn nhất định sẽ vô cùng cẩn thận khi thử bồi dưỡng hạt linh chủng bảo vật này, tuyệt đối không làm nó bị chút tổn hại nào." Lục Huyền thuận miệng tìm một cái lý do, trịnh trọng hứa hẹn với bảo tháp tiểu nhân.
"Được, nhưng ngươi yêu cầu nhiều như vậy thì đợi chút nữa ta phải đánh ngươi ra xa hơn một chút."
Bản thân Lục Huyền đang bị vây bên trong bảo lâu, khí linh cũng không lo lắng hắn sẽ làm ra chuyện ngu ngốc, điên rồ gì đó, nắm tay nho nhỏ thoáng lay động một chút, hung tợn nói.
Lục Huyền cố gắng dời tầm mắt khỏi mấy tia bảo quang vừa bắn ra từ trong miệng nó, sau đó lấy một đống linh nhưỡng từ bên trong túi trữ vật ra.
"Ngươi đã cho phép ta trồng thứ này vào trong linh nhưỡng, chẳng phải quá trình nhận biết này đã hoàn thành rồi?" Ý niệm này hiện lên vừa trong thức hải của hắn, hắn đã cẩn thận để linh chủng ác quỷ vào trong linh nhưỡng, đồng thời một tia linh vũ cực kỳ mỏng manh cũng được rót vào bên trong linh chủng.
"Đây là muốn làm cái gì? Trực tiếp trồng linh chủng tại chỗ luôn sao?"
Hành động này của Lục Huyền đã bị mọi người phát hiện ra, cả đám đều dồn dập để lộ vẻ mặt khó hiểu.
"Ngay từ đầu đều không nhìn ra, chẳng lẽ trồng một chút sẽ biết? Chuyện này cũng quá khó tưởng tượng rồi?" Thỉnh thoảng lại có người nhẹ giọng cười nhạo.
Nhưng vào lúc ấy, tâm thần của Lục Huyền đã sớm ngưng tụ toàn bộ lên hạt linh nhưỡng đang bị linh chủng bao vây rồi. Ngay lập tức, những tin tức kỹ càng tỉ mỉ có liên quan tới hạt linh chủng ấy đã xuất hiện trong đầu hắn.
【Thực Quỷ Ác Đằng, linh chủng lục phẩm, chính là đặc sản linh thực của động thiên Âm La Quỷ Vực, Âm La Quỷ Vực nằm trong khe hở giữa hư không, rất ít có tu sĩ tiến vào trong này, lại cộng thêm bản thân linh thực vô cùng đặc dị, bởi vậy rất hiếm có tu sĩ nghe nói đến nó. 】
【 Thực Quỷ Ác Đằng tàn sát bừa bãi khắp nơi, âm vật sinh sôi nảy nở, một số ít tu sĩ sinh sống trong Quỷ vực đã trải qua nhiều thế hệ nghiên cứu tìm tòi, mới nhận thức được một loại linh thực đặc thù này. 】
【 Thực Quỷ Ác Đằng lấy quỷ vật làm thức ăn, sau khi nuốt các loại lệ quỷ có thể hấp thu những đặc điểm kỳ dị của đám lệ quỷ âm vật, khi trưởng thành, linh thực sẽ có được hình thái và năng lực của ác quỷ đặc thù, không phải quỷ không ăn. 】
【 ngày ăn ba trăm con ác quỷ, không chối từ mọc ra Âm La Đằng. 】
...
"Linh thực lục phẩm, thích ăn ác quỷ, sau đó tự bản thân nó trở thành ác quỷ, khó trách thứ này lại có tên là Thực Quỷ Ác Đằng." Lục Huyền âm thầm nói trong lòng, không khỏi cảm khái linh thực trên thế gian quá đặc sắc, không thiếu những cái lạ.
"Mạo muội hỏi tiền bối một câu, có phải hạt linh chủng này đến từ một cái động thiên đặc thù nơi có vô số quỷ vật tàn sát bừa bãi khắp nơi hay không?" Hắn lấy hạt linh chủng ác quỷ nọ ra, vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì trả lại cho bảo tháp tiểu nhân.
"Không sai, ngươi biết khu động thiên kia hả?" Bảo Tháp tiểu nhân lập tức thu nắm tay nhỏ đã tụ lực thật lâu về, lại dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Lục Huyền.
Đây là lần đầu tiên có tu sĩ đoán được đại khái xuất xứ của hạt linh chủng ác quỷ nọ.
"Không dối gạt gì tiền bối, vãn bối đến từ Thiên Kiếm Tông ở Đông Hoang, hẳn là tiền bối có biết, tông môn chúng ta vốn là một nhánh của Động Huyền Kiếm Tông ở Thương Lan giới, chỉ vì yêu ma xâm nhập mới không thể không di chuyển đến Trung Châu đại lục này. Ta từng đọc được lai lịch của hạt linh chủng cổ quái này bên trong một cuốn điển tịch nào đó tại Tàng Kinh các của tông môn."
Lục Huyền tiếp tục lấy cuốn điển tịch đặc thù trong lời đồn kia ra, chỉ khác là lần này hắn dùng nó chỉ vì gia tăng thêm sức thuyết phục của mình ở trước mặt Khí linh Pháp bảo này mà thôi, cũng bổ sung càng thêm hoàn thiện cho tin tức của cuốn điển tịch trước đó.
"Nếu ta không nhìn lầm thì hạt linh chủng này có tên là Thực Quỷ Ác Đằng, lấy ác quỷ, âm vật làm thức ăn, có một chút năng lực ác quỷ nhất định, không biết có chính xác hay không?" Lục Huyền lộ vẻ mặt kính cẩn hướng về phía tiểu nhân bảo tháp hỏi.
"Lợi hại lợi hại!" Mí mắt của tiểu nhân nhẹ nhàng nâng lên trên giống như cái mái hiên, để lộ ra hai con ngươi vuông vức phía dưới, có thể cảm nhận được luồng Khí linh này vô cùng kinh ngạc khi Lục Huyền có thể phân biệt ra hạt linh chủng ấy.
"Bảo bối này thuộc về ngươi!" Trong ánh mắt của nó có vài phần lưu luyến, muốn đưa linh chủng ác quỷ đến trước mặt Lục Huyền.
"Tiền bối chờ một chút, vãn bối cực kỳ may mắn khi nhận ra được lai lịch của hạt linh chủng này, có thể nhận được bảo vật trân quý như thế từ trong tay tiền bối, đương nhiên là trong lòng ta vô cùng vui mừng. Nhưng vãn bối còn chưa đột phá đến Kết Đan, nếu để cho người khác nhìn thấy linh chủng đã vào tay vãn bối, sợ rằng sẽ đưa tới không ít Kết Đan thậm chí là Nguyên Anh nhìn chằm chằm vào. Khẩn cầu tiền bối hãy giữ bí mật về khí tức, dung mạo và thân phận của ta, giúp ta tránh được một ít phiền toái không cần thiết."
"Việc nhỏ." Bảo tháp tiểu nhân quơ quơ nắm tay nhỏ ngắn của mình, hung hăng nói: "Ở địa bàn của ta, ai cũng không dám làm càn, ta sẽ không để ngươi gặp phải tai họa bởi vì hạt linh chủng này đâu."
Nó dùng thanh âm còn chưa hết non nớt hứa hẹn với Lục Huyền. Nhận được lời đảm bảo của tiểu nhân, Lục Huyền đã yên tâm hơn, hắn lập tức cung kính tiếp nhận hạt linh chủng nọ.
"Cảm tạ cuốn điển tịch trong lời đồn kia, đã trợ giúp ta ngoài ý muốn nhận được một hạt linh chủng đến từ Động thiên dị vực hiếm thấy." Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Ba món bảo vật có hai kiện chưa xác định được, một kiện lại trực tiếp rơi vào trong tay một vị tu sĩ thần bí ngay trong ánh mắt nhìn trân trối của mọi người.
"Thật sự bị người kia nhận ra rồi?"
Mọi người vừa thấy bảo vật linh chủng biến mất, đã lập tức xôn xao. Phải biết rằng, nó chính là trân tàng của pháp bảo khí linh cao giai, lại đến từ dị vực, mức độ trân quý ra sao hoàn toàn có thể nghĩ được, thực sự không ngờ nó lại rơi vào trong tay người khác bằng một cách khó mà lý giải được như vậy.
Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt mang theo biểu cảm hâm mộ xen lẫn với ghen ghét rơi xuống trên người Lục Huyền.
"Sớm biết chỉ cần để linh chủng vào trong linh nhưỡng là có thể phân biệt ra, ta đã đi thử từ lâu rồi, làm gì còn đến lượt tu sĩ này?" Có rất nhiều người đều hối hận không kịp, chỉ hận bản thân không ngờ đến loại thủ đoạn kia thôi.
Cũng không ít tu sĩ vẫn còn một tia lý trí trong lòng, biết không phải cứ đặt linh chủng vào trong linh nhưỡng là có thể nhận ra lai lịch của nó một cách đơn giản như vậy, khẳng định là vị tu sĩ kia đã có được tri thức về linh thực cực kỳ uyên bác, mênh mông giống như hải dương, mới có thể phân biệt ra hạt linh chủng ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận