Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1188: Hoa Mị Nôi

Chương 1188: Hoa Mị NôiChương 1188: Hoa Mị Nôi
Lục Huyền thoáng suy nghĩ một lát, cuối cùng đã quyết định cất kỹ môn công pháp thải bổ thượng đẳng này trước. Bản thân hắn đang tu hành mấy loại công pháp vô thượng là Huyền Thiên Thanh Vi Diệu Pháp} và
( Thần Tiêu Chân Pháp ) , phân thân lại có thể tu luyện
( Huyết Ma Luyện Anh Thuật ) đến cảnh giới Nguyên Anh nên cũng không cần tới môn
( Đào Tiên Loạn Thần Sách ) này.
Hơn nữa hắn và phân thân vốn tâm ý tương thông, tất nhiên cũng không thích để phân thân đi thải bổ từ các dạng tồn tại kỳ quái khác. “Cuốn công pháp này cũng có nguồn gốc từ Hợp Hoan Tông như Dâm Tẵn Hoa, coi như có chút duyên phận với bọn họ.” Hắn lẩm bẩm một câu, sau đó cất kỹ Đào Tiên Loạn Thần Sách} rồi lại tiếp tục đi xem các loại linh thực tà dị ở bên trong linh điền âm phủ. Trong nhóm này, mấy cây Hồn Trùng Khuẩn cũng tiến vào giai đoạn trưởng thành rồi, chỉ thấy hàng loạt âm hồn xung quanh như thiêu thân lao đầu vào lửa, trực tiếp bay vào cây nấm tà dị nọ.
Trên thân Quỷ Lựu Yêu Mộc lục phẩm đã có thêm một cái bướu gỗ khủng bố, khối u này còn lớn hơn đầu Lục Huyền, mặt ngoài có một vật thể kỳ lạ không ngừng nhấp nhô như mạch máu màu xanh đen, cứ liên tục bành trướng rồi co rút lại, dường như bên trong đang nuôi dưỡng một tồn tại tà dị nào đó.
Thân cành vuông vức của Tổ Quan Mộc cũng là linh thực lục phẩm, đang trải dài bên trong linh nhưỡng, thoạt nhìn sẽ tưởng nó là một cỗ quan tài thu nhỏ, âm khí bên trong cực kỳ tinh thuần, giống như giữa mùa hè chói chang lại có một căn phòng tràn đầy khí lạnh, khiến Lục Huyền cũng không nhịn được muốn đi vào nằm thử một lát. Đến lượt Hương Nhục Chỉ mọc bên trong đống U Nê Nhục, chỉ cần đứng từ phía xa cũng có thể ngửi được mùi thịt nồng đậm tản ra trên thân thể nó, khiến người ta không tự chủ được mà chảy nước miếng thèm thuồng, thậm chí từ sâu trong linh hồn còn bùng lên một loại khát vọng mãnh liệt, mong muốn chiếm hữu nó, chỉ hận không thể lập tức nhào tới cắn một miếng thật mạnh mới đã nư.
Hoàng Tuyền Bất Tử Thụ ở khu vực chính giữa được U Hà Tử Thủy thỏa thích tấm bổ cùng với hóa thân Lăng Cổ dốc lòng bồi dưỡng nên đã trưởng thành hơn lúc trước khá nhiều. Nhìn qua, nó chỉ là một gốc cây non màu vàng nhạt hết sức bình thường, nhưng khi tâm thần ngưng tụ lên trên, mới có thể rõ ràng phát hiện được luồng hư ảnh hình cây đại thụ kình thiên kia.
Gốc đại thụ ấy trực tiếp cắm rễ trong dòng sông lớn màu vàng thẫm uốn lượn vòng quanh, kéo dài nghìn dặm, với hàng loạt cành lá rậm rạp che khuất bầu trời và vô số quỷ vật tà ma từ trên cành lá rủ xuống, nhìn vô cùng quỷ dị.
Ở thời điểm hiện tại, khi quan sát Lão Cốt Ma Chủng đang nằm trong góc, đã không thể nhận ra một chút đặc điểm nào của thân thể tu sĩ ban đầu nữa, chỉ thấy vô số xương trắng như gai nhọn chui ra, lít nha lít nhít.
“Lão Cốt Ma Chủng... Còn có Phật Mẫu Ma Chủng lúc trước lấy được. Phật Mẫu Ma Chủng mang đến ảnh hưởng quá rộng, còn dính dáng đến Đại Thiên Phật Mẫu có thực lực Hóa Thần nên không cần vội vàng đi bồi dưỡng.” Trong lòng Lục Huyền âm thầm suy tính.
Về phần Lão Cốt Ma Chủng, bởi vì bản thân đã hiểu rõ thứ này không mang đến bất cứ nguy hiểm nào cho mình nên hắn mới yên tâm bồi dưỡng nó đến tận bây giờ.
“Chỉ không biết đến thời điểm ma chủng này thành thục, có thể mở ra phần thưởng quầng sáng như thế nào.” Sau khi kiểm tra toàn bộ đám linh thực tà dị một lần, Lục Huyần lại đi tới khu vực gieo trồng hai gốc Hoa Dâm Tẫn Hoa còn lại, ngưng thần nhìn kỹ, cũng chỉ còn một chút xíu nữa là thanh tiến độ phía dưới linh hoa được kéo đầy. “Thôi được rồi, chẳng biết đến lúc nào ta mới tới Phong Uyên Tinh Động này một chuyến, chi bằng cứ dứt khoát thúc chín các ngươi sớm một chút, thu hoạch cùng một thể luôn.” Lục Huyền thầm nghĩ, sau đó một chiếc bình bạch ngọc nhỏ xuất hiện trước mặt hắn. Nắp bình tự động mở ra, từng sợi chướng khí màu phấn hồng từ bên trong lan tràn khuếch tán, lại nhanh chóng tụ tập tới gần hai gốc Dâm Tẫn Hoa kia.
Tiếp theo, lại có một chiếc hồ lô màu xanh biếc từ đầu xuất hiện, đồng thời một sợi linh khí màu xanh biếc bay ra từ trong miệng hồ lô. Bình hồ lô nhỏ ấy chính là dị bảo Thần Mộc Thanh Hồ chuyên dùng để thúc chín linh thực, về phần chướng khí phấn hồng, chúng chính là thứ Lục Huyền thu thập được từ rừng Mê Tiên Đào, có hiệu quả tẩm bổ không tệ đối với Dâm Tẫn Hoa.
Trong Thần Mộc Thanh Hồ đang cất giữ hơn phân nửa linh khí thảo mộc đã trải qua chuyển hóa, lại cộng thêm hai gốc Hoa Dâm Tẵn bên kia cũng sắp thành thục rồi, chỉ còn cách một chút xíu nữa thôi, bởi vậy cũng không tiêu hao quá nhiều linh khí thảo mộc.
Hắn thi triển thuật pháp bồi dưỡng, trợ giúp Dâm Tẫn Hoa hấp thu linh khí thảo mộc và chướng khí phấn hồng. Rất nhanh sau đó, dường như bên tai vừa truyền đến một chuỗi âm thanh ngọt ngào đẹp đẽ lại uyển chuyển du dương. Chỉ thấy đóa hoa màu phấn hồng nọ đang nhanh chóng hấp thu chướng khí mê tình ở xung quanh, rồi trong thoáng chốc đã biến thành hai đóa linh hoa kiều diễm dị thường xuất hiện trước mắt Lục Huyền.
“Vẫn phải dựa vào món bảo vật tuyệt hảo này!” Lục Huyền nhìn chằm chằm vào Thần Mộc Thanh Hồ trong tay, càng nhìn càng thích, sau khi rót một sợi Thanh Mộc nguyên khí vào bên trong, hắn lại thu món bảo vật ấy vào Thao Trùng Nang, rồi cẩn thận hái hai đóa Dâm Tẫn Hoa đã trưởng thành xuống. Hai gốc hoa Dâm Tẫn Hoa vừa được hái xuống, thì ngay tại vị trí gieo trồng chúng lúc trước đã có hai quầng sáng màu trắng lặng lẽ hiện lên. Quầng sáng hơi lập lòe, dường như đang mê hoặc Lục Huyền tiến lại gần và chạm vào nó.
Lục Huyền hồi hộp đến nín thở, hắn giơ tay nhẹ nhàng chạm vào một quầng sáng trong số đó. Thoáng chốc, vô số điểm sáng rất nhỏ đã nở rộ giống như pháo hoa, lại trực tiếp phóng thẳng lên tận trời, rồi trong nháy mắt ngưng tụ thành một dòng sông ánh sáng dài mảnh chui vào cơ thể Lục Huyền.
Cùng lúc đó, một ý niệm nhanh chóng xuất hiện trong đầu hắn.
[Thu hoạch một đóa Dâm Tẵn Hoa lục phẩm, nhận được bảo vật đặc thù Hoa Mị Nô.] Ý niệm hiện lên trong đầu, một nụ hoa màu trắng nhạt đã xuất hiện trước mặt Lục Huyền. Kích thước của nụ hoa này chỉ bằng cỡ nắm tay, nó đã nở mà tựa như chưa nở, cánh hoa mỏng như cánh ve, phía trên có rất nhiều đường vân gần như trong suốt. Phần chính giữa của nụ hoa có một con Tinh Linh Hoa cao hơn một tấc, xinh xắn lung linh, với bốn cánh trong suốt trên lưng, hai mắt nhắm nghiền, hệt như một nàng công chúa đã chìm vào giấc ngủ say, khiến người ta nhìn mà yêu mến.
“Hoa MỊ Nô là thứ gì vậy...” Trong lòng Lục Huyền không khỏi nghi hoặc, tâm thần lập tức ngưng tụ trên nụ hoa màu trắng nhạt trước mặt. Tin tức chỉ tiết về nụ hoa nhanh chóng xuất hiện trong đầu hắn.
[Hoa Mị Nô, có một vị Nguyên Anh Chân Quân tiến vào giới vực đặc thù sinh ra hàng nghìn hàng vạn linh hoa, đã bắt được một con Tỉnh Linh Hoa hiếm thấy rồi luyện chế nó thành bảo vật đặc biệt.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận