Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 232: Huyết Mạch Thanh Diệu Ly Long!

Chương 232: Huyết Mạch Thanh Diệu Ly Long!
“Coi như để đề thăng một chút phẩm chất cho Giao Đằng, ta đã dốc hết mọi thủ đoạn trong tay, thậm chí còn không cần mặt mũi luôn rồi." Lục Huyền thầm cảm thán một câu, ngay sau đó, lực chú ý của hắn đã đặt vào trong bình huyết dịch mới mẻ vừa được rút ra từ trong cơ thể Mặc Lân Giao.
Huyết dịch này có màu xanh sẫm, không ngừng tỏa sáng lập lòe, cho thấy mức độ linh lực phong phú đang ẩn chứa bên trong.
"Dương sư thúc, từ nhỏ ta đã rất có hứng thú với linh thực linh thú, cũng từng đọc rất nhiều điển tịch có liên quan đến chúng, coi như đã tích lũy được không ít kinh nghiệm trên phương diện chăn nuôi, trồng trọt rồi. Ta từng đọc được nội dung này bên trong một cuốn điển tịch, nghe nói một loại yêu thú tên là Thanh Diệu Ly Long có tập tính na ná với Mặc Lân Giao, nhưng thói quen ăn uống của nó lại khác một trời một vực với Giao Long Ly Long bình thường. Chúng nó không thích ăn huyết nhục của yêu thú, ngược lại rất thích ăn các loại linh quả linh diệp. Ta đoán tình huống của con Mặc Lân Giao này có rất nhiều chỗ tương đồng với loại yêu thú kia." Lục Huyền trầm giọng nói.
"Thanh Diệu Ly Long? Nhưng yêu thú của ta là Mặc Lân Giao mà, hoàn toàn không liên quan gì đến Thanh Diệu Ly Long." Nho sĩ trung niên hơi nhíu mày, có chút nghi ngờ hỏi.
"Chẳng hay trong tay sư thúc có vật tà dị ô uế nào đó không? Cụ thể ra sao, cứ thử là biết."
Nho sĩ nghe vậy, lập tức lấy một đoạn xương ngón tay từ trong túi trữ vật ra, đoạn xương ngón tay này có màu xám trắng, hắc khí quanh quẩn. Đoạn xương ngón tay kia đang bị một tấm Tịnh Linh phù nhị phẩm bao phủ chặt chẽ xung quanh, không ngừng hóa giải hắc khí.
Nho sĩ trung niên dứt khoát kéo tấm phù lục kia xuống, ngay lập tức, luồng hắc khí vốn đang vờn quanh đoạn xương ngón tay đã kịch liệt sôi trào, nhanh chóng khuếch tán ra ngoài.
Lục Huyền đưa cái bình lên trên đoạn xương ngón tay ở cách đó không xa, rồi nhỏ vài giọt huyết dịch của Mặc Lân Giao xuống dưới. Chỉ trong nháy mắt, khi những giọt huyết dịch màu xanh sẫm kia vừa rơi xuống đoạn xương ngón tay xám trắng, trên bề mặt đoạn xương đã phát ra những tiếng xèo xèo, luồng hắc khí xung quanh huyết dịch cũng lập tức tiêu tán đi đáng kể.
"Huyết dịch của Mặc Lân Giao lại có thể tịnh hóa khí tức tà dị?" Nho sĩ trung niên nhìn thấy cảnh này, không nhịn được lập tức kinh hô thành tiếng.
Tình huống hiện tại đã hoàn toàn vượt quá phạm vi hiểu biết của nho sĩ về con Mặc Lân Giao được mình nuôi dưỡng nhiều năm qua rồi.
"Huyết dịch đặc thù của Thanh Diệu Ly Long có năng lực tịnh hóa những vật tà dị dơ bẩn, giống như tình huống hiện tại." Lục Huyền từ tốn đáp.
"Ngươi nói đến đây, trong lòng ta cũng hơi có chút ấn tượng rồi. Hình như rất lâu trước đó, ta từng nghe nói Thanh Diệu Ly Long có loại năng lực này. Khoảng chừng mười năm trước, từng đó có một tên tu sĩ Trúc Cơ của Ly Sơn tông tới thăm nơi này, trong tay hắn có một con Thanh Diệu Ly Long. Nếu không phải sư điệt nhắc tới thì gần như ta đã quên mất chuyện này rồi."
Khuôn mặt nho sĩ trung niên hiện lên tia hồi ức, không biết nghĩ đến cái gì mà chỉ trong nháy mắt khi đang đắm chìm vào hồi ức, ông ấy lại lập tức nghiến răng nghiến lợi.
"Chúc lão đầu chết tiệt, lúc đó hắn tới tông môn bái phỏng, ta có ý tốt để cho linh thú của hắn ở lại trong hồ nuôi dưỡng. Mà con nghiệt súc kia lại dám thông đồng với Mặc Lân Giao của ta? Còn vừa vặn sinh ra một con tiểu Giao Long có chứa huyết mạch Thanh Diệu Ly Long?" Nho sĩ trung niên nhanh chóng hiểu rõ tất cả mọi thứ, cực kỳ căm tức nói.
Hai người Lục Huyền và Hoàng Nguyên dùng sức cúi đầu xuống, tránh để nho sĩ trung niên phát hiện ra biểu cảm đang nén cười của bọn họ.
Lục Huyền khẽ ho khan một tiếng, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng rồi lên tiếng an ủi: "Sư thúc, lần này đúng là trong họa có phúc, chính vì sự việc xảy ra trong quá khứ kia, nên con Mặc Giao Lân nọ mới có thể sinh ra một đứa nhỏ có thiên phú dị bẩm như vậy."
Nghe được lời này của Lục Huyền, sắc mặt tu sĩ trung niên cũng hơi bớt giận, ông ấy lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn con Giao Long đực vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ Giao Long cái.
Giao Long đực chưa hề hay biết chuyện gì đã xảy ra, nó vẫn thể hiện tình yêu nồng nhiệt của mình với con Giao Long cái.
"Còn có thể làm gì được nữa? Chỉ có thể kiên nhẫn chịu đựng mà thôi!" Nho sĩ mở miệng, muốn nói lại thôi, sau đó khẽ than thở một câu.
"Cho nên, Mặc Lân Giao này chỉ là chán ăn huyết nhục yêu thú, muốn ăn linh quả linh diệp thôi sao?"
"Đúng vậy, bởi vì nó chịu một phần ảnh hưởng đến từ huyết mạch của Thanh Diệu Ly Long, nên Mặc Lân Giao càng ngày càng bài xích huyết nhục, thậm chí còn bắt đầu xuất hiện phản ứng nôn mửa, chỉ cần cho nó ăn linh quả là có thể giải quyết được vấn đề này."
Cho Mặc Lân Giao bẩm sinh hung hãn ăn linh quả, nghe có vẻ kỳ lạ, không hợp lẽ thường, nhưng sự thật lại trực tiếp bày ngay trước mắt.
Lục Huyền lấy một ít linh quả từ trong túi trữ vật ra, đưa đến trước miệng con Mặc Lân Giao có thân hình gầy gò kia.
Mặc Lân Giao ngửi được hương thơm trong veo từ mấy trái linh quả trước miệng, ánh mắt lập tức sáng lên, nó không nhịn được, lập tức nuốt một ngụm nước bọt xuống, rồi vươn đầu lưỡi ra, một hơi cuốn mấy trái linh quả vào trong miệng.
Ba người đứng một bên chờ đợi, Mặc Lân Giao nuốt xong linh quả cũng không xuất hiện phản ứng nôn mửa như trước, ngược lại hành động của nó càng thêm hoạt bát, nhanh nhẹn hơn.
"Thì ra vấn đề nằm ở chỗ này, thoạt nhìn tất cả mọi đặc điểm của con Mặc Lân Giao này đều bình thường, ai ngờ trong cơ thể của nó lại ẩn chứa huyết mạch Thanh Diệu Ly Long." Nho sĩ trung niên không nhịn được lập tức cảm khái nói.
Sau khi phát hiện ra vấn đề, phương thức giải quyết nó rất đơn giản, nhưng ai cũng không thể tưởng tượng được, Mặc Lân Giao trời sinh đều ăn huyết nhục yêu thú, lại đi ngược lại với quy luật bình thường, chuyển sang ăn các loại linh diệp linh quả?
"Dương sư thúc, vậy tinh huyết của Mặc Lân Giao còn dư lại thì?" Lục Huyền nhìn đúng thời cơ, lập tức cầm một bình tinh huyết còn hơn nửa tới hỏi nho sĩ trung niên.
"Lần này, có thể giải quyết được vấn đề chán ăn của Mặc Lân Giao, tất cả đều nhờ vào công lao của một mình Lục sư điệt, chút tinh huyết ấy ngươi cứ cầm về, có thể dùng để vẽ phù, luyện chế đan dược. Chờ chút ta còn tạ ơn ngươi thứ khác nữa." Nho sĩ trung niên mỉm cười đáp.
"Đa tạ sư thúc!" Lục Huyền vội vàng cảm tạ, hắn cực kỳ tự nhiên trực tiếp thu bình tinh huyết Mặc Lân Giao vào trong túi trữ vật.
Hắn đưa ánh mắt đầy thỏa mãn nhìn chằm chằm vào con tiểu Mặc Lân Giao đã trở lại trước mặt Giao Long đực, đột nhiên trong lòng lại nảy ra một ý tưởng khác.
"Mặc Lân Giao này chỉ thích sống trong một hoàn cảnh linh khí tinh thuần, lại yêu thích linh quả linh diệp, cộng thêm toàn thân lân giáp đen nhánh tỏa sáng...”
“Có chủ nghĩa bảo vệ môi trường, thêm chủ nghĩa ăn chay, cùng với màu da nữa, coi như sắp sửa buff đầy rồi."
Ba người bọn họ nhìn cả nhà Mặc Lân Giao tương thân tương ái với nhau, đều không hẹn mà cùng có một loại cảm giác không được hài hòa cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận