Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 377: Xuân Vũ Kiếm Ý!

Chương 377: Xuân Vũ Kiếm Ý!
"Kiếm Khí trời sinh." Trong quá trình rút nó ra, kiếm khí mưa phùn lất phất lặng lẽ dung nhập vào trong Kiếm Thảo. Lục Huyền ngắm cây linh thực thẳng tắp như thanh kiếm trên tay mình, không khỏi cảm thán một câu.
Hắn ngưng tụ tâm thần, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu.
【Linh thực Kiếm Thảo nhị phẩm, có hình dạng giống như kiếm nhận, được Xuân Vũ kiếm khí tẩm bổ thời gian dài mà thành, là Kiếm Khí trời sinh.】
"Kiếm Thảo phẩm chất thượng đẳng, cũng không tệ."
Dù sao《 Tứ Thời Kiếm Quyết 》 cũng là công pháp giai đoạn Trúc Cơ, mạnh hơn《 Canh Kim Kiếm Quyết 》 nhất phẩm rất nhiều, lại cộng thêm linh khí bên trong nội tông cực kỳ nồng đậm tinh khiết, nên dù hắn không tốn quá nhiều tinh lực cho Kiếm Thảo, thì vẫn có thể thu được linh thực phẩm chất thượng đẳng.
Lục Huyền không quá chú ý đến điều này, bởi vì hắn còn đang tập trung lực chú ý vào quầng sáng màu trắng vừa xuất hiện trong linh nhưỡng kia.
Hắn vươn tay chạm nhẹ vào bề mặt quầng sáng, ngay tức khắc nó đã hóa thành vô số những luồng kiếm khí nhỏ bé, trực tiếp tràn vào trong cơ thể Lục Huyền.
Một ý niệm chợt nảy lên ở trong đầu hắn.
【Thu hoạch một gốc Kiếm Thảo nhị phẩm, nhận được Xuân Vũ kiếm ý.】
Ngay khi ý niệm này hiện lên trong đầu, một luồng kiếm ý vô hình đã nhanh chóng rót vào trong thức hải của Lục Huyền, nó giống như một cơn mưa xuân rơi xuống, rả rích dày đặc, bên trong mềm mại lại cất giấu sát khí.
Trong nháy mắt, khả năng lý giải của hắn về Xuân Vũ kiếm pháp bên trong 《 Tứ Thời Kiếm Quyết 》 đã đạt tới trình độ cực kỳ cao thâm.
Nếu nói trước đó, Xuân Vũ kiếm pháp của hắn vẫn còn dừng lại ở mức "Thuật" thì sau khi hấp thu luồng kiếm ý này từ quầng sáng, có thể nói hắn đã lĩnh ngộ được tồn tại vô hình nhất là "Thế" rồi.
Khi vận may tiến đến, con người cũng trở nên linh hoạt và khôn ngoan hơn, Lục Huyền lập tức khua Tử Điện Kiếm trong tay lên, mọi động tác đều tự nhiên hài hòa như ngay từ đầu nó vẫn thế.
Kiếm khí tung hoành, một cơn mưa phùn lất phất lặng lẽ xuất hiện xung quanh hắn, như sương như khói, liên miên không ngớt.
Nhìn có vẻ bình thường, nhưng thực tế nó lại được ngưng tụ từ vô số những luồng Xuân Vũ kiếm khí, và chỉ với một ý niệm trong đầu, Lục Huyền đã có thể ngay lập tức bộc phát ra lực sát thương vô cùng mạnh mẽ.
Trên thân kiếm Tử Điện Kiếm màu tím đậm có mang theo lôi điện chi lực, nó hòa vào trong mưa xuân rả rích, thỉnh thoảng lại có những tia chớp lóe lên, tạo ra một loại ý nhị hài hòa với tự nhiên.
Sau khi thoáng trải nghiệm một chút về khả năng tăng phúc của Xuân Vũ kiếm ý cho kiếm quyết của chính mình, ngay lúc Lục Huyền chuẩn bị cất Tử Điện Kiếm đi, hắn chợt liếc nhìn Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm đang treo trên thắt lưng.
"Không biết nếu cho Xuân Vũ kiếm ý vào bên trong vỏ kiếm ân cần nuôi dưỡng sẽ mang tới hiệu quả gì..." Đột nhiên trong đầu Lục Huyền lóe lên một sáng kiến, ngay sau đó, một chút kiếm khí như mưa phùn rơi xuống đã nhanh chóng xuyên qua khe hở của vỏ kiếm.
"Chỉ có thế thôi á?" Dường như Lục Huyền vừa cảm nhận được ý nghĩ này truyền đến từ bên trong Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm, bởi vì Xuân Vũ kiếm khí vốn nhỏ như sợi tóc, trong khi Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm vốn đã quen với kích cỡ của Tử Điện Kiếm rồi, đúng là khi cho vào, nó không cảm nhận được có thứ gì đó đang tồn tại trong người mình thật.
Sau khi thả thật nhiều Xuân Vũ kiếm khí vào, Lục Huyền lại dùng linh thức cẩn thận thăm dò khu vực bên trong vỏ kiếm.
Xung quanh có một luồng khí tức ướt át không ngừng quanh quẩn.
Hắn cười hắc hắc hai tiếng, lại hung hăng đút Tử Điện Kiếm vào vỏ kiếm.
Một đường thông suốt.
"Thật là trơn trượt." Lục Huyền bình luận một câu đơn giản.
Ở sâu bên trong vỏ kiếm, sau khi có thật nhiều Xuân Vũ kiếm ý làm ẩm, Tử Điện Kiếm đã nằm trong một môi trường lầy lội đến không thể miêu tả được, khiến cho thân kiếm vốn đã gấp khúc kia, khó mà tự thoát ra được.
Lục Huyền dự định sẽ tạm thời cất gốc Kiếm Thảo nhị phẩm vào trong túi trữ vật, chờ sau khi tất cả đám Kiếm Thảo còn lại đều thành thục, sẽ tới Kiếm đường giao cho Thẩm Diệp sau.
Để đảm bảo phần thưởng của quầng sáng được tối đa hóa, hắn chỉ hái những gốc Kiếm Thảo sau khi nó đã hoàn toàn thành thục.
Khi bồi dưỡng Kiếm Thảo, những tu sĩ khác không thể biết được thời cơ Kiếm Thảo thành thục tốt nhất, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và cảm giác linh thức để ước lượng thời gian nó bước vào thời kỳ thành thục, sau đó sẽ hái hết một lượt nộp cho Kiếm đường.
Lục Huyền thầm phỏng đoán, hẳn là mình sẽ không mất quá nhiều thời gian để chờ đợi cả tám cây Kiếm Thảo nhị phẩm lần lượt thành thục, vì vậy hắn cũng không vội thu hoạch chúng ngay.
"Đúng rồi, trước đó ta đã hứa với Bách Lý Kiếm Thanh, sẽ tặng cho đệ ấy một thanh Kiếm Thảo, cũng không biết gần đây đệ ấy thế nào rồi." Lục Huyền nghĩ thầm, hắn định chờ có cơ hội sẽ đi thăm người bạn cũ này.
Sau khi thu hoạch Kiếm Thảo, hắn lại tiếp tục dò xét linh điền, đi tới khu vực gieo trồng Dưỡng Kiếm Hồ Lô.
Trên sợi dây leo của Dưỡng Kiếm Hồ Lô vẫn còn treo hai quả bầu hồ lô lốm đốm chấm xanh, có thể mơ hồ nghe được âm thanh kiếm ngân trong trẻo truyền đến từ bên trong mấy trái bầu này, dường như bất cứ lúc nào, kiếm khí cường đại kia cũng có thể xuyên qua trái hồ lô, rồi bắn ra bên ngoài.
"Lại có một quả bầu thành thục." Lục Huyền chú ý thấy thanh tiến độ phía dưới một trái Dưỡng Kiếm Hồ Lô đã hoàn toàn kéo đầy, hắn nhanh chóng đi tới, cẩn thận ngắt nó xuống.
Ngay khi trái hồ lô bị ngắt, một quầng sáng màu trắng lại lặng yên treo trên dây leo, nó không ngừng nhấp nháy như đang hấp dẫn Lục Huyền mau đi vào nhặt nó ra.
Lục Huyền vươn tay chạm nhẹ vào nó, quầng sáng màu trắng kia lập tức hóa thành vô số luồng kiếm quang nhỏ bé, tất cả đều tràn vào cơ thể hắn.
Sau đó, một ý niệm hiện lên trong đầu.
【Thu hoạch một bầu Dưỡng Kiếm Hồ Lô tam phẩm, nhận được Đại Nhật Kiếm phù tứ phẩm.】
Một tấm phù lục với vầng mặt trời màu đỏ treo ở chính giữa, lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay Lục Huyền.
Vô số kiếm khí màu đỏ đậm lấy vầng mặt trời màu đỏ kia làm trung tâm, trực tiếp tản ra bốn phương tám hướng hệt như ánh mặt trời đang chiếu sáng toàn bộ thế gian.
Tấm phù lục này chính là Đại Nhật Kiếm phù tứ phẩm hắn từng nhận được trước đó, bên trong có ẩn chứa Đại Nhật kiếm khí vô cùng vô tận, khi kích phát, nó sẽ giống như một vầng mặt trời gay gắt nhô lên, có khả năng mê hoặc hồn phách, nếu không cẩn thận nhìn thẳng vào, sẽ rơi vào kết quả mù cả hai mắt.
Đồng thời nó cũng có thể làm cho tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, hậu kỳ bị thương nặng thậm chí là tử vong, uy năng còn mạnh hơn Tiếu Hải Kiếm phù một bậc.
"Bốn bầu Dưỡng Kiếm Hồ Lô đã thu hoạch được bốn tấm kiếm phù tứ phẩm, Tiếu Hải Kiếm phù và Đại Nhật Kiếm phù mỗi cái hai tấm. Trong nhóm này, năng lượng kiếm khí bên trong một tấm Tiếu Hải Kiếm phù đã bị tiêu hao một nửa ở Lãng Nguyệt phúc địa."
Trước mắt, có thể nói kiếm phù tứ phẩm chính là thủ đoạn công kích lợi hại nhất của hắn.
Lục Huyền thoáng suy nghĩ một chút, ngay sau đó đã quyết định đi mua và trồng thêm vài cây Dưỡng Kiếm Hồ Lô.
Một giàn dây hồ lô có thể sinh ra mấy bầu Dưỡng Kiếm Hồ Lô, không nói đến giá trị trân quý của bản thân hồ lô, chỉ tính riêng phần thưởng kiếm phù sinh ra bên trong quầng sáng mà nó mang lại, đã đáng giá để hắn trồng thêm lần nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận