Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 615: Tạm Thời Ra Ngoài!

Chương 615: Tạm Thời Ra Ngoài!
Lục Huyền vừa nhìn đã cảm thấy quá mức lãng phí, chỉ hận không thể trồng đầy linh thực xuống đống linh nhưỡng cát mịn này. Vừa vặn lúc này, cuối cùng linh nhưỡng cát mịn cũng có đất dụng võ. Hắn lập tức lấy hạt linh chủng Tâm Viên Quả từ trong túi trữ vật ra.
Linh lực bắt đầu khởi động, thi triển thuật Địa Dẫn, kết cấu linh nhưỡng chồng chất trên bề mặt đám mây phát sinh biến hóa rất nhỏ, một vết nứt lặng lẽ xuất hiện.
Lục Huyền để hạt linh chủng màu vàng nhạt vào trong khe hở, từng sợi linh vũ nhẹ nhàng bay xuống, tưới tắm cho linh chủng. Dường như phôi thai của con vượn nhỏ màu vàng kim bên trong linh chủng đã cảm ứng được linh nhưỡng bên ngoài, khiến cho thân thể của nó vừa lặng lẽ giãn ra một chút.
Lục Huyền tập trung tinh thần vào linh chủng, trong đầu chợt lóe lên một ý niệm.
【Tâm Viên Quả, linh thực ngũ phẩm, là loại linh quả đặc thù của tộc Bạch Ngọc Kình Thiên Viên, quá trình ngưng kết linh chủng cực kỳ phức tạp, cần lấy tinh nguyên, khí huyết vân vân… tẩm bổ mà thành, giai đoạn trưởng thành có yêu cầu cực cao đối với linh khí, linh nhưỡng.】
【Sau khi linh quả thành thục có thể trực tiếp phục dụng, nó mang đến tác dụng tẩy tủy phạt mạch, rèn luyện và hòa hợp tâm thần, thân thể, cũng có thể dùng làm nguyên liệu luyện chế một số đan dược có phẩm giai đặc thù, hoặc ủ chế ra Hầu Nhi Tửu độc đáo của tộc Bạch Ngọc Kình Thiên Viên.】
【Có sức hấp dẫn rất lớn với yêu thú loài vượn.】
【Trong lúc linh thực trưởng thành, nếu ở gần sẽ dẫn đến tình huống nhiễu loạn tâm thần của người trồng trọt, khiến đối phương khó có thể tập trung, gây bất lợi cho việc tu hành.】
【Tỏa tâm viên, thuyên ý mã!】
(Ý nghĩa của câu này vốn là khóa tư tưởng của con khỉ, buộc chặt thân con ngựa, nó chỉ sự quản thúc ràng buộc gắt gao, khiến người ta mất đi tự do)
“Linh quả ngũ phẩm...” Trong lòng Lục Huyền âm thầm mừng rỡ: “Không ngờ đi tới phúc địa một chuyến lại bất ngờ có được một hạt giống linh quả ngũ phẩm.”
“Xem tin tức thì đây còn là chủng loại cực kỳ hiếm thấy, có thể chờ mong quầng sáng phần thưởng sau khi thành thục rồi đây.” Khóe miệng hắn hơi giương lên.
“Còn chuyện làm nhiễu loạn tâm thần, gây bất lợi cho việc tu hành. Chỉ cần ta không tu hành, chẳng phải nó sẽ trở nên vô hại, không mang đến một chút bất lợi gì sao?” Lục Huyền thầm nghĩ.
Đối với hắn, tu hành vẫn xếp sau làm ruộng, bởi suy cho cùng, tư chất của hắn cũng có hạn, chẳng bằng làm ruộng nhiều hơn, mở ra nhiều quầng sáng hơn, lại dùng những phần thưởng mang đến vô hạn những điều không biết bên trong quầng sáng để đền bù cho tư chất có hạn của bản thân.
Sau khi đã nắm rõ tin tức chi tiết về Tâm Viên Quả, Lục Huyền đào hạt linh chủng ấy từ bên trong linh nhưỡng ra. Hắn cũng không định trồng linh thực trong phúc địa, tuy linh khí trong phúc địa nồng đậm tinh khiết đấy nhưng linh nhưỡng chỉ ở mức trung bình, kém xa Mậu linh nhưỡng trong động phủ của hắn.
Đồng thời nếu không có hoàn cảnh sinh trưởng tốt, chỉ trồng được mấy năm lại di dời cũng sẽ làm ảnh hưởng tới bản thân linh thực.
Tới phúc địa Vạn Yêu Quật đã được một thời gian, Lục Huyền dự định sẽ ra ngoài mấy ngày để xem xét, bồi dưỡng linh thực của mình. Trong ba khu linh điền của hắn, tại động phủ bên trong nội tông, tại tiểu viện âm phủ ở Kiếm Môn trấn và tại bí cảnh không trọn vẹn, đang có rất nhiều linh thực cần hắn chăm sóc vun trồng.
Chuyện liên quan đến không biết bao nhiêu quầng sáng, Lục Huyền không thể lơ là được. Cũng may đi ra ngoài phúc địa cũng khá dễ dàng, chỉ cần tiêu hao một ít linh thạch là đủ.
Hắn tìm Tôn Vân: “Tôn sư huynh, ta có việc cần rời khỏi phúc địa một chuyến, chừng ba tới năm ngày là có thể trở về, trong thời gian này, nhờ ngươi để ý mọi chuyện bên trong phúc địa giúp.”
“Lục sư đệ yên tâm, ta nhất định sẽ trông chừng thật tốt tất cả nhóm linh thú bên trong phúc địa.” Tôn Vân nghe thế cũng không hỏi nhiều mà gật đầu đồng ý luôn.
Ngày thường, thỉnh thoảng Thương Ngô chân nhân cũng rời khỏi phúc địa, bên trong phúc địa đã hình thành nên quy luật vận chuyển nhất định rồi, người chủ trì rời đi mấy ngày cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
“Vậy làm phiền Tôn sư huynh phải hao tâm tổn trí rồi.” Lục Huyền suy nghĩ một lát lại nói tiếp: “Nếu lỡ như xuất hiện vấn đề khó khăn mà mấy vị sư huynh đệ không có cách nào giải quyết được, sư huynh hãy lấy danh nghĩa của ta đi tìm linh thú hộ tông Kình Thiên Viên Bạch Ngọc cùng với Long Quy, ta tin bọn họ sẽ giúp đỡ một tay.”
Lục Huyền cực kỳ tự tin nói.
Tiểu viên hầu đã ăn linh quả linh tương của hắn tới mấy chục năm, nói là được hắn nuôi lớn cũng không quá đáng. Và đây cũng là nguyên nhân khiến cho lần đầu lão viên nhìn thấy Lục Huyền đã có thiện cảm với hắn rồi. Hơn nữa, giữa bọn họ còn có phần tình nghĩa trợ giúp bồi dưỡng Tâm Viên Quả ngũ phẩm, nếu phúc địa xuất hiện vấn đề Tôn Vân không thể giải quyết, khẳng định là có thể mời nó ra tay tương trợ.
Về phần Long Quy lại càng không cần phải nói. Hai người bọn họ cũng coi như đã gián tiếp hoàn thành một trong bốn chuyện lớn trong đời rồi. Hắn đưa cho lão Long Quy một phần 《 Cực Nhạc Tâm Kinh 》, là đã thay nó giải quyết nan đề hiu quạnh suốt mấy ngàn năm, khi Lục Huyền cần trợ giúp, đương nhiên là nó sẽ không chối từ.
“Bạch Ngọc Kình Thiên Viên và Long Quy? Hai đại linh thú hộ tông lục phẩm?” Vẻ kinh ngạc lập tức xuất hiện trên khuôn mặt tuấn lãng của Tôn Vân.
Thấy Lục Huyền gật đầu xác nhận, trong lòng gã lại chấn động không thôi. Không thể ngờ Lục Huyền vừa mới tiến vào phúc địa một đoạn thời gian ngắn, nhưng đã có giao tình sâu như thế với hai đại linh thú hộ tông lục phẩm bên trong phúc địa rồi, đến mức chỉ cần lấy danh nghĩa của hắn là có thể mời hai con linh thú kia ra tay tương trợ.
Mà bản thân gã dù đã ở bên trong khu phúc địa này suốt mấy chục năm, nhưng mối quan hệ giữa gã với hai đại linh thú kia cũng chỉ dừng lại ở mức quen mặt mà thôi, bình thường gặp mặt chào hỏi một tiếng rồi được linh thú đáp lại đã coi như không tệ. Khoảnh khắc này, gã lập tức cảm nhận được thế nào là sự chênh lệch giữa tu sĩ và tu sĩ.
...
Trận Đường.
Trong gian đại sảnh rộng lớn, có một tòa pháp trận to lớn với linh quang không ngừng lưu chuyển bên trên và vô số những đường linh văn huyền ảo phức tạp không ngừng biến hóa, khiến người nhìn mà hoa mắt chóng mặt.
Đột nhiên trận pháp sáng lên, một thanh niên có dung mạo tuấn tú, ánh mắt sáng ngời trong suốt đã xuất hiện ngay vị trí trung tâm trận pháp. Thanh niên này chính là Lục Huyền, hắn đứng tại chỗ hít thở mấy hơi, điều chỉnh lại ý thức hơi hỗn loạn vì truyền tống cự ly dài.
Sau khi đã hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn chào hỏi đệ tử Trận Đường làm nhiệm vụ trông coi pháp trận rồi khống chế kiếm quang, tiến về phía động phủ của mình.
Nửa khắc sau hắn đã tới chân núi ở động phủ.
Lục Huyền đang muốn mở ra Lưu Quang Phù Trận, lại chú ý tới bên cạnh có một tấm phù lục màu đỏ, đang treo lơ lửng ngay giữa không trung. Xung quanh tấm phù lục có rất nhiều ánh lửa lưu động, dường như đường vân ở giữa có liên quan đến tin tức đang được lưu giữ bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận