Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 853: Ba Việc Cần Nhời

Chương 853: Ba Việc Cần NhờiChương 853: Ba Việc Cần Nhời
Ngoài ra Lục Huyền còn có ý định sẽ thuê lại hoặc mua một cửa hàng nhỏ. Cửa hàng này sẽ dùng để bán ra một ít linh thực và bảo vật từ tứ phẩm trở xuống. Cũng chẳng còn cách nào khác, hiện giờ trong tay hắn đã tích lũy quá nhiều linh thực và bảo vật rồi!
Chỉ riêng Dưỡng Kiếm Hổ Lô tam phẩm ít nhất cũng có tới bảy - tám chục cái, thậm chí qua một đoạn thời gian ngắn nữa sẽ có thêm chừng mây chục cái.
Còn Uẩn Linh Đan, Thủy Hành Châu, Thủy Long Phù mở ra từ đám Thủy Huỳnh Thảo lại càng nhiều đền không đêm xuế.
Hiện giờ, hắn đã có cảnh giới Kết Đan, vốn không cần dùng tới những thứ kia nữa, nhưng nều cứ cất đi thì hơi lãng phí, không bằng bán ra đổi lây một chút linh thạch. Tích lũy lại cũng là một khoản linh thạch lớn. Nhưng nếu bản thân hắn thường xuyên mở sạp bán hàng thì chắc chăn sẽ làm ảnh hưởng tới quá trình làm ruộng và tu hành.
Lục Huyền cũng từng nghĩ tới chuyện bán toàn bộ mây thứ này cho Hải Lâu thương hội và các cửa hàng khác, nhưng giá qua trung gian sẽ có khác biệt rât lớn với giá tự bán, mà hãn lại không tiện lợi dụng thân phận khách khanh để dùng việc công xử lý việc tư, tự nâng giá vì lợi ích cá nhân, nghĩ đi nghĩ lại cũng chăng bằng tự mình bán ra.
Bởi vậy hắn mới nảy ra sáng kiến sẽ mua hoặc thuê một cửa hàng nhỏ bên trong Trích Tỉnh Lâu rồi thuê một tu sĩ đáng tin đi xử lý hàng hóa trong tay, còn bản thân hắn sẽ định kỳ ra ngoài một chuyến để cung cấp bảo vật và thu linh thạch từ cửa hàng là được.
Mở cửa hàng trong Trích Tỉnh Lâu thì không cần lo về chuyện an toàn, đây chính là thê lực lớn thứ hai Ly Dương cảnh, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám gây sự tại nơi này.
Trong lòng nghĩ như vậy, hắn thu thập một phen rồi dặn dò Thảo Khôi Lỗi trông coi linh điển cho tốt, sau đó khởi động hai tòa đại trận pháp ngũ phẩm bảo vệ động phủ còn bản thân nhanh chóng đi tới Trích Tỉnh Lâu.
Hắn vừa tiến vào Hải Lâu thương . hội, nữ tu lâu chủ vân còn vẻ quyển rũ kia đã đi ra nghênh đón.
“Lục tiền bối, chúc mừng ngài tấn thăng Kết Đan!” Nữ tu cúi người, kính cẩn thi lễ, dáng người có lồi có lõm cực kỳ thu hút. “Chào Văn đạo hữu."
“Lục tiền bối!”
“Lục tiển bối!"
Từng giọng nói lanh lảnh êm tai liên tiếp vang lên, trên đường đi, phần đồng thị nữ, hộ vệ trong phân lâu đều nhao nhao chào hỏi hắn, khiển rất nhiều tu sĩ trong đại sảnh đều phải nhìn về phía này với ánh mặt tò mò.
Lục Huyền quen thuộc đi tới phòng của Mộc đạo nhân.
“Lục tiền bối, sao ngài lại tới đây.” Lão giả cao lớn có đôi mắt đỏ vừa thây Lục Huyền đã vội vàng đứng dậy, một tòa bảo lâu tạo hình quái dị cũng theo sát phía sau lão. “Cứ ở trong động phủ mãi cũng buổn chán nên ta ra ngoài hít thở không khí một phen. Ngoài ra ta tới đây cũng có mây chuyện muôn nhờ Mộc đạo hữu giúp đỡ.” Lục Huyền cười nói.
“Xin Lục tiền bối cứ nói, văn bối nhãt định sẽ cô găng hêt sức." Lão giả vội vàng bày tỏ thái độ.
“Đầu tiên, ta nhớ lúc trước mình từng tán gầu với đạo hữu về tin tức có liên quan đền Nguyên Từ linh sơn hoặc linh quáng, không biêt đền giờ đạo hữu đã có manh môi gì chưa?”
“Ta đã hỏi qua trưởng bối trong tộc rồi, nghe nói trên Nguyên Phong đảo tại hải ngoại từng xuất hiện một tòa Nguyên Từ linh sơn, nhưng đã qua rất nhiều năm, giờ cũng không biết nó có còn ở nơi đó nữa không."
“Nguyên Phong đảo à?” Lục Huyền hỏi lại với vẻ nghi hoặc. “Khu vực phía Bắc của Trung Châu là một vùng hải dương vô biên vô tận, bên trong có rất nhiều đảo cùng với vô sô bí cảnh nhưng cũng ẩn giấu rất nhiều hải thú, tà ma hung hiểm và một ít tu sĩ bỏ trốn vào trong đó, Nguyên Phong đảo chính là một hòn đảo lớn trên vùng hải dương này. Hơn hai trăm năm trước tiền bối trong tộc ta từng xông vào Nguyên Phong đảo và nhìn thầy một tòa Nguyên Từ linh sơn tại đó, nhưng thể tích linh sơn quá lớn mà tiền bối lại không có thần thông liên quan để thu hoạch, đến cuối cùng, chỉ có thể tiếc nuối rời đi."
Lục Huyền khẽ gật đầu: “Đa tạ Mộc đạo hữu, ta sẽ tìm hiểu thật kỹ rồi mới đưa ra quyết định."
“Chuyện thứ hai cần nhờ là ta ngẫu nhiên nhận được một món bảo vật Nho đạo, đáng tiếc là bản thân không cách nào nhìn ra điểm huyền bí trong đó, nên muôn tìm một tu sĩ tỉnh thông Nho đạo trong Trích Tỉnh Lâu hoặc Thập Bát Tỉnh Động tới hô trợ phá giải. Mộc đạo hữu ở trong Trích Tinh Lâu đã nhiều năm, mạng lưới quan hệ rộng lớn hơn ta không biết bao nhiêu lần, không biêt ngươi đã từng nghe nói đến nơi nào có Nho tu tồn tại hay chưa? Trúc Cơ tiền kỳ hoặc là Luyện Khí cao giai đều được.” Hắn nhẹ giọng hỏi lão giả.
'Tu sĩ Nho đạo à? Ở Đại Hạ cảnh thì dê dàng tìm được người phù hợp với yêu cầu của tiền bối hơn, nhưng ở Thiên Tỉnh động này lại khá hiểm thầy, ta phải hỏi thăm đám hảo hữu xem sao đã." Lão giả cao lớn trầm ngâm một hồi mới chậm rãi đáp. “Còn chuyện cuối cùng, ta muốn hỏi thăm Mộc đạo hữu một chút, nên làm cách nào để mua hoặc thuê một cửa hàng bên trong Trích Tỉnh Lâu? Vị trí hay diện tích đều không thành vấn đề."
“Một cửa hàng ư?” Mộc đạo nhân nghe vậy, trong mặt lập tức xuất hiện vẻ ngạc nhiên khó hiểu. “Không sai, Mộc đạo hữu cũng biết lai lịch của ta đây. Năm đó khi gia tộc lụi bại rồi phân tán, ta từng nhận được không ít bảo vật từ bảo khô của gia tộc, trước giờ vân cất giữ bên trong túi trữ vật, vốn định giữ làm kỷ niệm, nhưng sau khi đột phá Kết Đan, linh thạch trên người đã tiêu hao gần hết, tu hành cơ bản cũng khó duy trì. Sau khi suy tính hổi lâu, đã ta nảy ra sáng kiến muốn tìm một cửa hàng để bán số bảo vật trong tay ra, đổi lấy một chút linh thạch, nhắm đảm bảo những nhu cầu cơ bản của việc tu hành.” Lục Huyền bịa ra một lý do thích hợp từ bổi cảnh mình từng dựng lên lúc trước. Trước đây, khi đến phân lâu của Hải Lâu thương hội này để bán Thanh Vi Ngọc Tỏa, hắn đã bịa ra một bồi _ cảnh như vậy, giờ cũng thuận thê mà dùng lại lần nữa.
Lại nói, nếu về sau trong cửa hàng của hắn xuất hiện lượng lớn bảo vật thì vẫn có thể dùng lý do này để giải thích, tránh chuyện bị người khác hoài nghỉ nhóm bảo vật kia có lai lịch bất chính.
Linh thực không nằm trong phạm vi này, nhưng một khi số lượng bảo vật tam phẩm và tứ phẩm còn lại đạt tới mức độ khủng bổ thì chắc chắn sẽ có người sinh nghi. Để phòng tránh những phiền phức này, nên từ đầu Lục Huyền đã tìm cho mình một cái cớ cực kỳ thích hợp như vậy.
Về phần bảo vật ngũ phẩm và thậm chí là lục phẩm thì trước mắt hắn không định bán qua cửa hàng mà sẽ tìm một con đường khác để xử lý. Hắn hoàn toàn có thể dùng chúng làm vật ngang giá, trao đối linh chủng, thai noãn linh thú hoặc những vật liệu cần thiết cho bản thân...
“Không còn cách nào khác, tu hành không dễ dàng, đành phải làm chút buôn bán nhỏ để kiếm thêm linh thạch thôi.” Hắn nhìn vẻ giật mình hiểu ra vừa lóe lên trong mặt lão giả, mới cười khổ nói.
“Đúng vậy, hiện giờ tiền bối vẫn là tán tu, mà tài nguyên Kết Đan cần có lại là một con số không tưởng, kiềm được chút nào vần hay chút ấy." Mộc đạo nhân gật đầu phụ họa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận