Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1222: Quản Gia Của Động Phủ!

Chương 1222: Quản Gia Của Động Phủ!Chương 1222: Quản Gia Của Động Phủ!
“Tầng Hậu Thổ Cung thứ hai cần được tẩm bổ bằng linh nhưỡng thượng đẳng và bảo vật chứa thổ nguyên linh khí tỉnh thuần nồng đậm. Linh nhưỡng thượng đẳng thì không khó, trước mắt Bát Trọng Cung đã được trồng ngay bên trên Cấn Khôn Mậu Thổ lục phẩm, có điều lần trước ta không lấy được quá nhiều Cấn Khôn Mậu Thổ, phần lớn đã được dùng để bồi dưỡng các loại linh thực cao giai khác rồi.”
“Trước mắt, lượng Cấn Khôn Mậu Thổ này hoàn toàn có thể đảm bảo giai đoạn sinh trưởng ban đầu của tầng thứ hai, về sau này ta cũng có thể tiến vào Mậu Thổ Tinh Động lấy thêm một ít linh nhưỡng khác.”
Lần trước, hắn từng ra tay trợ giúp giải quyết vấn đề linh thú dị biến ở Thiên Tinh Động, cũng nhân đó để lại ấn tượng rất sâu sắc với Mậu Thổ Tỉnh Chủ, nếu muốn mua ít Cấn Khôn Mậu Thổ hẳn là không thành vấn đề.
“Còn về thiên tài địa bảo thuộc tính Thổ thì phải đợi quay về Lôi Hỏa Tinh Động rồi nghĩ cách sau. Cũng may Hậu Thổ Cung đang trong giai đoạn dựng dục, vẫn có đủ thời gian.” Trong lòng Lục Huyền âm thầm suy tính, đến đây, hắn đã quyết định sẽ trở về Lôi Hỏa Tinh Động một chuyến.
“Cuối cùng cũng trở lại Lôi Hỏa Tinh Động rồi.” Lục Huyền mệt mỏi tiến vào mảnh lôi mang đầy trời quen thuộc.V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Trên đường từ động thiên không trọn vẹn trở về Ly Dương cảnh, hắn không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, chỉ bị cương phong quét qua hồi lâu, nhưng với thân thể cường hãn của Lục Huyền, loại trải nghiệm này vừa hay có thể giúp hắn giãn gân giãn cốt.
“Mọi chuyện vẫn bình thường.” Bên ngoài động phủ vài dặm, trong tay Lục Huyền cầm một đóa hoa màu trắng nhạt, chăm chú nhìn hình ảnh hiển thị phía trên cánh hoa, trong lòng trầm tĩnh lại.
Sau khi Hoa MỊ Nô xác nhận xung quanh động phủ không có bất cứ tình huống dị thường nào, Lục Huyền yên tâm đi tới bên ngoài Vạn Chướng Huyền Tinh Trận, mở ra trận pháp.
“Ngao = “
“Grào!"
“Kiu kiu~”
Vừa tiến vào động phủ, đủ loại thanh âm linh thú đã liên tiếp vang lên bên tai, Lục Huyền chỉ hận mình không nắm giữ thần thông ba đầu sáu tay để đồng thời trấn an cả đám linh thú xung quanh. “Nào nào, lần này ta mang mỹ vị mới về cho các ngươi đây, đảm bảo sẽ cho các ngươi ăn no căng.” Hắn cười cười rồi lấy thịt Ngân Giác Cự Ngư đã được xử lý ra. Thịt cá màu trắng bạc lơ lửng giữa không trung, làm đám đông linh thú xung quanh thèm đến nhỏ dãi.
Một con Ngân Giác Cự Ngư nặng tới mấy nghìn cân, dù trừ đi bộ phận bị nước sông Chân Hà đồng hóa cũng còn rất nhiều thịt linh ngư thượng đẳng có thể sử dụng được. Không đến nửa canh giờ hắn đã nấu xong nhiều món khác nhau từ thịt linh ngư, từng phần đều được chia đầu cho đám linh thú đang vươn cổ ngóng trông đã lầu bên ngoài.
Sau khi ăn thịt Ngân Giác Cự Ngư, khí tức trên thân thể đám linh thú đầu có chút biến hóa. Trong đó, biến hóa của Lôi Long Hống và Lôi Quỷ Công là rõ ràng nhất.
Chiếc sừng nhọn màu trắng bạc của Lôi Long Hống nhanh chóng hấp thu khí tức lôi linh đang tản ra, còn Lôi Quỷ công lại cực kỳ hào phóng gõ lên cái bướu thịt hình chiếc trống lớn bên hông, để tiếng sấm vang vọng khắp động phủ. Lục Huyền dùng một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn đám linh thú đang hưởng thụ thịt linh ngư ngon miệng bên dưới, trong mắt có vài phần dịu dàng. Từ khi Lôi Quỷ Công theo hắn trở lại động phủ, ban đầu nó vẫn chưa quen thuộc cho lắm, nhưng đến thời điểm này đã có vài phần khí thế như lão quản gia rồi.
Nhất là khi Yêu Quỷ Đằng dẫn dụ mấy Tiểu Thụ Nương tiến vào rừng Mê Tiên Đào, nó luôn xuất hiện đúng lúc, bờ môi khẽ nhếch lên như thể đang giễu cợt, rồi không chút do dự, xông lên ngăn cản đám Tiểu Thụ Nương không rành thế sự rơi vào bể dục mê loạn.
Chờ đám linh thú cơm no rượu say, Lôi Quỷ Công và Thảo Khôi Lỗi cùng nhau đi tới thu thập tàn cục xong, Lục Huyền cũng trở lại trong phòng, hiếm khi mới được nghỉ ngơi một hồi.
Hắn luôn cảm thấy thời gian làm ruộng của mình cực kỳ ngắn ngủi, mỗi ngày đều bồi dưỡng linh thực, chăn nuôi linh thú, một tháng nữa lại trôi qua rất nhanh.
Trong khoảng thời gian này, cả ngày Lục Huyền đầu ở trong động phủ, tới tận khi Quách Bỉnh Thu sống gần đó mời hắn tới tụ họp, hắn mới chịu rút mình khỏi đám công việc tưởng như kéo dài không dứt kia.
Hắn dặn dò Thảo Khôi Lỗi trông coi động phủ cẩn thận rồi ngự sử kiếm quang đi tới động phủ của Quách Bỉnh Thu.
“Quách đạo hữu, lâu rồi không gặp, khí sắc đạo hữu có vẻ tốt hơn rất nhiều.” Lục Huyền vừa trông thấy Quách Bỉnh Thu đi ra nghênh đón, đã mỉm cười chào hỏi.
“Ha ha, Lục đạo hữu mau vào đi, bên trong còn có mấy vị đạo hữu đang chờ ngươi đấy!” Quách Bỉnh Thu nghe vậy thì sang sảng cười nói. Lục Huyền đi theo đằng sau gã, tiến vào trong động phủ, xuyên qua núi giả lâm viên, đi tới một toà tiểu viện yên tĩnh. Những người đang có mặt ở đây đầu là tán tu sinh sống bên trong Lôi Hỏa Tinh Động, nhiều ít gì cũng có chút giao tình với Lục Huyền, bởi vậy hắn rất tự nhiên dung nhập vào đám người này.
“Mà các vị đạo hữu có biết gì về Vạn Linh đại hội sắp được Ly Dương Đạo Tông cử hành hay không?” Nói chuyện phiếm một lát, đột nhiên một nữ tu Kết Đan sơ kỳ lên tiếng hỏi.
“Có nghe thấy.” Một lão giả gầy gò khẽ gật đầu.
“Vạn Linh đại hội là thịnh hội hiếm thấy trong Tu Hành giới, cứ cách mỗi trăm năm Ly Dương Đạo Tông mới cử hành một lần, nếu vừa tấn thăng Kết Đan không lâu thì có thể sẽ không rõ lắm.” “Đấn lúc đó, Ly Dương Đạo Tông sẽ mời đủ các loại sinh linh từ chư thiên giới vực đến đây cùng tụ hội. Bao gồm Yêu tộc, tỉnh quái thần dị, tiên thiên linh vật, cao tăng Phật môn, tu sĩ Vu tộc... vân vân, tồn tại có được tư cách tiến vào Vạn Linh đại hội đầu là nhân tài kiệt xuất hàng đầu trong Tu Hành giới.” Lão giả gầy gò thao thao bất tuyệt nói.
“Quách đạo hữu, trong số những người ở đây, ngươi có tu vi cao nhất, không biết ngươi có nhận được lời mời từ Ly Dương Đạo Tông không?” Nữ tu kia chợt quay đầu hỏi Quách Bỉnh Thu. “Quách mỗ chỉ là một gã tán tu, trong Thiên Tinh Động tu vi của ta cũng không đáng chú ý. Đừng nói là hiện giờ ta còn đang chữa thương, dù ở thời kỳ toàn thịnh, Ly Dương Đạo Tông cũng sẽ không để ý tới ta đâu.” Quách Bỉnh Thu thản nhiên nói.
“Cũng phải, đám thiên tài tông môn cũng chưa chắc sẽ được mời tham gia, cơ hội để tán tu chúng ta tiến vào thịnh hội kia thật sự quá xa vời.” Lôi Chính từng nhờ Lục Huyền thay mình bồi dưỡng Cửu Nho Bảo Thụ, cũng cảm khái nói.
Mọi người đều nhao nhao phụ họa, ai ai cũng quá quen thuộc với địa vị nhỏ nhoi của tán tu rồi.
“Nhưng nói ra thì trong số những người ở đây, lại có một vị đạo hữu đủ tư cách tiến vào Vạn Linh đại hội đó.” Quách Bỉnh Thu nói với vẻ thần bí.
“Vị đạo hữu nào lại có bản lĩnh như vậy?” Có người nghi hoặc hỏi.
“Tất nhiên là Lục Huyền Lục đạo hữu rồi.” Quách Bỉnh Thu quay đầu nhìn về phía Lục Huyền đang ngồi trong một góc, lặng lẽ thưởng thức linh quả.
Lục Huyền vừa nghe thấy đối phương gọi tên mình, cũng ngẩng đầu nở nụ cười hoà nhã với nhóm tán tu xung quanh.
“Lục đạo hữu cũng là tán tu, hơn nữa còn là linh thực sư.” “Nhưng các vị đạo hữu đừng quên, Lục đạo hữu còn một thân phận khác nữa, hắn chính là khách khanh của Hải Lâu thương hội đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận