Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 238: Huyền Thiên Bạch Loan!

Chương 238: Huyền Thiên Bạch Loan!
"Ta nói này, ngươi vốn là Thảo Khôi Lỗi chỉ ăn linh thạch, Thảo Linh Nguyên Dịch, sao lần này cũng tích cực như vậy để làm gì?" Lục Huyền trừng mắt nhìn Thảo Khôi Lỗi, nó lại vác theo cái đầu cỏ vĩ đại của mình, chậm rãi lui trở về trong linh điền.
"Ăn nào!" Lục Huyền nhấc nắp nồi lên, không để ý tới hơi nóng đang phun trào, lập tức mở phần vỏ cua hấp màu đỏ để lộ ra khối gạch cua màu vàng óng ả và thịt cua béo ngậy bên trong.
"Trắng, mềm và ngon, chỉ có một chữ thôi, tuyệt!" Lục Huyền nuốt một miếng thịt cua, không nhịn được vui sướng đến rung động cả tâm hồn.
Đạp Vân Linh Miêu và ấu điểu Phong Chuẩn ở bên cạnh đều nhìn hắn không chớp mắt, dường như đang thúc giục hắn mau lấy cho chúng một miếng.
Lục Huyền xé cho mỗi đứa một cái chân cua và bảo chúng tự gặm, hai nhóc con ôm cái chân cua thật chặt, gặm đến mặt mày lấm lem.
"Kíu kíu!" Trong khi một người hai thú đang thưởng thức mỹ vị, một tiếng kêu quen thuộc đã truyền đến, trực tiếp hấp dẫn sự chú ý của Lục Huyền.
Hắn nhìn theo tiếng kêu, con Loan Điểu thần bí lần trước lại xuất hiện, và không một tiếng động đã có mặt ở trong tiểu viện của hắn rồi.
"Tới đây, cho ngươi một chân!" Lục Huyền ném một cái chân qua, Loan Điểu khẽ rung rung bộ linh vũ trắng nõn trên người, còn nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.
"Linh trí thật là cao." Lục Huyền thấy vậy cũng không khỏi thở dài, bởi vì lần trước con Loan Điểu này xuất hiện quá mức đột ngột, mà hắn lại lo lắng nếu mạo muội dò xét sẽ làm nó không vui, cho nên còn chưa hiểu rõ về lai lịch của Loan Điểu. Trước lạ sau quen, nếu nó lại một lần nữa đi tới động phủ của mình, lần này Lục Huyền sẽ không khách khí như trước nữa.
Hắn lặng lẽ ngưng tụ tâm thần trên thân Loan Điểu, rồi vô cùng chấn động với tin tức vừa mới nhận được.
【Huyền Thiên Bạch Loan, thời kỳ sinh trưởng, yêu thú tam phẩm, là hậu duệ của Huyền Thiên Bạch Loan lục phẩm - linh thú thủ hộ Thiên Kiếm Tông, có tiềm năng phát triển trở thành linh thú thất phẩm.】
“Hậu duệ của linh thủ hộ tông... Tiềm lực trưởng thành đến linh thú thất phẩm... Đây chắc chắn là một chỗ dựa hơi đang trong quá trình phát triển nhanh chóng.” Ở sâu trong nội tâm, Lục Huyền cảm thán nói.
Trước kia hắn đã gặp được con hỗn huyết Mặc Lân Giao có thiên phú tương đối tốt rồi, nhưng ở trước mặt Huyền Thiên Bạch Loan này, thiên phú của nó lại hoàn toàn không đáng chú ý tới.
"Muốn bắt được tâm của một con linh thú, bước đầu tiên chính là bắt lấy dạ dày của nó... Muốn ôm bắp đùi, trước tiên phải nuôi dưỡng nó!"
Ngay tại khoảnh khắc Lục Huyền thu được tin tức về Loan Điểu trắng tinh, hắn đã lập tức quyết định sẽ ôm chặt lấy cái bắp đùi này rồi.
Thực lực yêu thú tam phẩm vẫn còn trong thời kỳ ấu sinh, thiên phú dị bẩm, cộng thêm có phụ mẫu thực lực cường đại ở phía sau, bắp đùi to như vậy không ôm lấy, còn muốn đi nơi nào tìm?
Nghĩ ngợi xong xuôi, hắn lập tức nở một nụ cười hiền lành, từ từ tiến lại gần con Loan Điểu trắng tinh kia thêm một chút. Dường như Loan Điểu không chú ý đến hành động của hắn, nó vẫn đang mổ phần thịt cua béo ngậy trong cái chân cua.
"Hài tử nhà ai nha? Còn đói bụng không? Nếu đói thì ăn nhiều thêm." Lục Huyền ném thêm một cái chân cua màu đỏ bừng tới, dịu dàng nói.
"Về sau nếu không có chuyện gì làm thì tới đây chơi đùa chút nha, chỗ này của ta thường xuyên có đồ ăn ngon đấy. Ngoài ra, ở nơi này còn có đồng bạn có thể chơi cùng với ngươi!" Hắn vươn tay chỉ vào con ấu điểu Phong Chuẩn đã mập thành hình quả bóng ở cách đó không xa, dùng giọng diệu mềm mỏng nhất nói.
Loan Điểu chớp chớp đôi mắt màu đen như ngọc thạch, khẽ gật đầu.
Lục Huyền thấy nó đang ăn vui vẻ, cũng muốn chớp lấy cơ hội rèn sắt khi còn nóng, lập tức lấy một khối dược cao hình vuông từ trong túi trữ vật ra. Khối dược cao này có màu xanh trắng, tỏa ra một mùi thơm ngát mê người, nó chính là bảo vật Giải Linh Cao nhị phẩm đến từ phần thưởng bên trong quầng sáng của Thiết Ngao Giải, mùi vị thơm ngon, vô cùng được tu sĩ và yêu thú hoan nghênh.
Hắn cắt một khối nhỏ, dùng linh lực của mình đưa đến trước mặt Loan Điểu trắng tinh: "Đến đây, nếm thử chút điểm tâm sau bữa ăn đi."
Ngay khi Lục Huyền lấy Giải Linh Cao tới, Loan Điểu trắng tinh đã bị khối dược cao kia hấp dẫn sâu sắc, ở thời điểm nghe được những lời này của Lục Huyền, nó cũng không khách sáo nữa, trực tiếp cắn một ngụm nuốt ực miếng Giải Linh Cao nhỏ kia vào trong bụng.
Sau khi nuốt chửng xong, linh vũ toàn thân Loan Điểu xòe ra, trực tiếp thể hiện cảm giác sung sướng khi được ăn ngon.
"Ăn ngon không? Ăn ngon thì ăn thêm đi." Lục Huyền lại cắt thêm một khối dược cao nữa đưa đến trước mặt Loan Điểu trắng tinh. Loan Điểu có vẻ hơi ngượng ngùng, nó do dự một lúc, cuối cùng cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của thức ăn ngon, lại nuốt miếng Giải Linh Cao thứ hai vào bụng.
Ngay tại thời điểm Lục Huyền lại muốn đút cho nó thêm một khối nữa, nó lập tức giương cánh chim lên biểu thị từ chối. Sau đó, nó kêu một tiếng trong trẻo với Lục Huyền, và hóa thành một luồng sáng, xuyên qua Vụ Ẩn Mê Trận rồi biến mất luôn.
"Thì ra nó phá bỏ hạn chế của trận pháp như vậy? Yêu thú tam phẩm phổ thông chắc chắn không làm được hiệu quả im hơi lặng tiếng kiểu này, chắc là do thiên phú của Huyền Thiên Bạch Loan. Bước đầu tiên trong quá trình bắt được cái dạ dày của nó cũng tính là kha khá thành công rồi, chờ sau này, khi nó tới thêm mấy lần nữa, ta lại tóm con Thiết Ngao Giải còn lại, lấy ra chút Giải Linh Cao và hái một ít linh quả phẩm chất cao đưa qua, ta không tin mình không bắt được tâm của nó!" Lục Huyền mỉm cười nghĩ thầm.
"Ngày thường cứ cho nó ăn ngon, giữ quan hệ tốt đã, chờ đến khi nó hoàn toàn trưởng thành sẽ nhận được hồi báo. Một trăm năm trước, ta nuôi dưỡng tiểu bạch điểu, vậy mà nó lại trở thành linh thú thủ hộ của đại tông môn. Một trăm năm trước, ta nuôi dưỡng Hồng Tu Lý, vậy mà... À, nó bị ta ăn mất rồi."
Lục Huyền nói nhảm xong mới phục hồi lại tinh thần, quay đầu về phía sau, lập tức trông thấy Đạp Vân Linh Miêu và ấu điểu Phong Chuẩn đang nhìn khối Giải Linh Cao còn lại hơn một nửa trong tay hắn đến không chớp mắt.
Đạp Vân Linh Miêu vẫn tương đối tiết chế, nhưng trong ánh mắt hờ hững thường ngày lại xuất hiện thêm vài phần khát vọng. Ấu điểu Phong Chuẩn thì không dè dặt được như vậy, từng dòng nước bọt không ngừng tràn ra từ khóe miệng của nó, không ngừng rơi xuống đất.
"Ha ha, ăn, cả ngày chỉ biết ăn! Nhất là ngươi, ngươi chính là yêu cầm loại tốc độ đó, đã mập thành thế này rồi, làm sao có thể phát huy được ưu thế của mình? Ngươi nhìn hài tử nhà người ta xem, dáng dấp xinh xắn uyển chuyển, thấu tình đạt lý, tuổi còn nhỏ đã có tu vi tam phẩm, còn ngươi không biết ngại mà đòi ăn với ta à? Không thấy xấu hổ sao? Chẳng lẽ về sau ngươi muốn ta cưỡi một quả bóng đi ra ngoài?" Lục Huyền nghĩ đến hình ảnh này, không nhịn được khẽ nâng tay lên đỡ trán, sau đó hùng hùng hổ hổ mắng Phong Chuẩn một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận