Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 150: Ta Đã Nói Rồi…

Chương 150: Ta Đã Nói Rồi…
Ba gã tu sĩ kia vừa nghe thấy tiếng gọi của Lục Huyền, đã nhao nhao quay người nhìn lại, linh lực cũng bắt đầu khởi động, trực tiếp rót vào kiện pháp khí trong tay, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
Ba tu sĩ nọ, bao gồm hai nam một nữ, với hai người có tu vi Luyện Khí tầng sáu và một người có tu vi Luyện Khí tầng năm, trên người đầy phong trần mệt mỏi, cho thấy bọn họ đã dừng lại ở trong bí cảnh được không ít ngày rồi.
Khi khoảng cách từ chỗ Lục Huyền tới chỗ ba người kia chỉ còn lại chừng sáu - bảy trượng.
"Ba vị đạo hữu xin yên tâm, ta không có ác ý, trái lại ta có việc muốn nhờ." Lục Huyền đứng yên tại chỗ, xua xua tay, vẻ mặt hiền lành nói.
"Mời đạo hữu nói." Người dẫn đầu của tiểu đội kia đang cầm một thanh phi kiếm đen nhánh trên tay, lạnh nhạt đáp.
"Ta vốn là một Linh thực sư phổ thông trong Lâm Dương phường thị, được mời tới đây hái một ít linh thực tương đối khó giải quyết. Không ngờ, đang đi nửa đường, đoàn chúng ta lại đụng phải tà ma, những tu sĩ đi cùng lần lượt bị tà ma sát hại. Ta may mắn chạy trốn thành công nên giữ được tính mạng. Nhưng đây là lần đầu tiên ta tiến vào bí cảnh mới, không quen thuộc mọi thứ trong đây, sau khi trốn ra ngoài, cũng không biết nên rời khỏi bí cảnh này như thế nào, ba vị đạo hữu có thể nhân tiện mang ta rời khỏi bí cảnh được không? Ta sẽ dùng linh thạch cảm tạ ba vị."
Ba người kia đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lục Huyền. Từ nãy, bọn họ đã dùng linh thức lén lút nhìn ra tu vi của hắn chỉ dừng ở Luyện Khí tầng bốn, hiện giờ lại nghe hắn nói, mới âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau.
Sự ăn ý ngầm được hình thành trong nhiều năm qua, đã giúp ba người bọn họ lập tức hiểu được suy nghĩ của nhau.
"Đạo hữu đại nạn không chết tất có hậu phúc, ba người chúng ta cũng đang tính toán rời khỏi bí cảnh, đạo hữu có thể đi theo chúng ta." Tu sĩ trung niên dẫn đầu nhiệt tình cười nói.
Lục Huyền ôm quyền cảm kích, lập tức đi theo phía sau ba người.
"Hình như Lục đạo hữu bị thương sao? Có nghiêm trọng không?" Đi được nửa đường, sau khi có chút quen thuộc với nhau, tu sĩ trung niên kia mới cất tiếng hỏi.
Lúc này, Lục Huyền đang đi theo phía sau ba người bọn họ, trạng thái có vẻ không được tốt cho lắm, sắc mặt trắng bệch, bước đi xiêu vẹo, có vẻ như đã bị hao tổn tinh lực nghiêm trọng rồi.
"Không sao, đa tạ đạo hữu đã quan tâm. Vì thoát khỏi con tà ma kia, ta đã vận dụng một môn thuật pháp cần thiêu đốt tinh huyết, mới dẫn tới trạng thái quỷ quái này, có điều chút thiếu hụt này sẽ nhanh chóng khôi phục lại thôi." Lục Huyền lên tiếng giải thích.
Sau khi nuốt một viên Huyết Phách Hoàn, tinh huyết trong cơ thể hắn đã gần như hồi phục rồi, nhưng bề ngoài vẫn có vẻ suy yếu.
"Thì ra là thế, chỗ ta có một bình đan dược chữa thương, sau khi dùng có thể nhanh chóng khôi phục khí huyết, đạo hữu thử chút xem?" Tu sĩ trung niên kia nhiệt tình lấy một bình ngọc từ trong túi trữ vật ra, rồi chuẩn bị ném nó cho Lục Huyền.
Lục Huyền vội vàng từ chối.
"Lục đạo hữu nói như vậy là quá mức khách khí rồi. Hơn nữa, ta có chú ý tới, dọc đường đi, đạo hữu luôn giữ khoảng cách khá xa với ba người chúng ta, là lo lắng chúng ta sẽ gây bất lợi cho ngươi sao?"
"Không phải, chỉ đơn giản là ta cho rằng, mình giữ khoảng cách an toàn sẽ tốt hơn, để cả hai bên đều thấy yên tâm." Lục Huyền giải thích.
"Đạo hữu làm như vậy thật sự khiến ba người chúng ta đau lòng, nếu đã gia nhập vào đội ngũ của ba người chúng ta thì phải tin tưởng lẫn nhau, chứ không phải nghi ngờ lung tung như vậy. Huống chi trong bí cảnh này, nơi nơi đều có yêu thú tà ma thường lui tới, đạo hữu đi cách chúng ta xa như vậy, ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, sao chúng ta có thể ra tay cứu kịp?" Tu sĩ trung niên dẫn đầu kia vẫn kiên trì nói, hai người bên cạnh cũng gật đầu đồng ý với lời này.
"... Vậy ta tới nhé?" Lục Huyền thử thăm dò một câu, rồi tiến lại gần ba người bọn họ hơn một chút.

"Ta đã nói phải giữ khoảng cách an toàn rồi mà, các ngươi cứ hết lần này tới lần khác khăng khăng không chịu. Giữ một khoảng cách an toàn là để bảo vệ ba người các ngươi đó, chứ không phải để bảo vệ ta đâu!"
Trên mặt đất, đã xuất hiện ba đống tro nho nhỏ vẫn còn hơi nóng.
Lục Huyền âm thầm nói một câu, sau đó thuần thục thả một tấm Khu Tà phù ở chính giữa khu vực chiến đấu. Linh quang tinh khiết lại khuếch tán ra ngoài, nhưng không phát hiện ra bất kỳ điểm bất thường nào.
Lục Huyền hoàn toàn yên tâm rồi, lúc này mới chuyển ánh mắt nhìn xuống ba túi trữ vật trong tay.
Mới trước đó thôi, sau khi dẫn dụ hắn không ngừng áp sát lại gần, ba người này bất ngờ phát động công kích, nhưng cả ba đều bị Lục Huyền – đã sớm có chuẩn bị từ trước - ung dung giải quyết, lại tiện tay ném ra một khối hỏa cầu, đốt cháy thành tro. Sau đó, mấy cái túi trữ vật mà ba người kia để lại, đương nhiên sẽ do hắn tiếp nhận.
"Đúng là đại nạn không chết, về sau tất có phúc khí. Chẳng phải phúc khí đã đến luôn rồi sao?" Lục Huyền nhếch khóe miệng, trực tiếp đưa linh thức tới thăm dò vào trong túi trữ vật.
"Hừ, ba tên quỷ nghèo!"
Đồ bên trong ba cái túi trữ vật này cũng không được nhiều lắm, tổng cộng có hơn một trăm viên linh thạch, một ít đan dược cùng với phù lục, còn lại chủ yếu là tài liệu yêu thú, linh dược linh thảo, nhưng phẩm cấp không cao. Dù cộng cả ba vào, giá trị vẫn kém xa túi trữ vật do Lý Kiếm Phong lưu lại.
...
Ở khu vực trung tâm của bí cảnh, có một tòa cung điện cực lớn.
Lúc này, mười mấy tu sĩ đang điên cuồng công kích cấm chế bên ngoài cung điện, cấm chế lung lay sắp đổ, dường như chỉ trong nháy mắt nữa thôi, nó sẽ bị phá nát.
Trong mười mấy người đang có mặt ở nơi này, người tu vi yếu nhất cũng là Luyện Khí cao cấp, mà hơn một nửa trong số bọn họ đều có cảnh giới Luyện Khí viên mãn, thậm chí gia chủ của Vương gia, một vị tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ cũng đang có mặt ở nơi đây.
Thiếu nữ áo đỏ - vị đệ tử tông môn Lục Huyền từng gặp lúc trước - cũng đứng đợi trong một góc, đôi con ngươi của Tứ Mục Xích Tiêu trên bả vai nàng đang nhìn chằm chằm về phương xa, trên khuôn mặt quái dị còn có hai vệt nước mắt màu máu.
Trên người một gã tu sĩ mặc áo bào màu đen, còn có thêm vài con tiểu quỷ màu xanh đen đang bò lung tung khắp chốn.
Bên cạnh bọn họ có một đôi thanh niên nam nữ, đều mặc áo trắng như tuyết, trên cổ tay áo có thêu một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim, mỗi người đều cầm một thanh phi kiếm, không ngừng công kích cấm chế.
Sau khi phá bỏ rất nhiều tầng cấm chế của trận pháp, đến cuối cùng, mấy nhóm thế lực đang tề tựu ở nơi này, đương nhiên vẫn lấy Vương gia làm chủ, cũng thành công đột phá đến tầng kết giới cuối cùng.
Mọi người thầm suy đoán, khu vực bí cảnh này vốn là động phủ của một vị tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ hoặc thậm chí là tu sĩ Kết Đan. Vì vậy, cả đám mới càng thêm háo hức và nóng lòng chờ mong được nhìn thấy những món đồ vật đang bị cất giấu bên trong cung điện.
Phải hứng chịu những đòn công kích như mưa giông gió bão, rốt cuộc cấm chế kia cũng nổ tung vỡ vụn, kèm theo đó là một vài tia sáng bắn từ bên trong ra.
Mọi người nhao nhao thi triển thủ đoạn, đều đi tranh đoạt món bảo vật ở bên trong tia sáng nọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận