Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 162: Đúng Là Ta Đang Có Ý Này!

Chương 162: Đúng Là Ta Đang Có Ý Này!
Đứa xuất hiện tiếp theo là Thảo Khôi Lỗi với vẻ mặt ngơ ngác, không biết nó đã làm gì khi ở trong Sinh Sinh Đại mà rất nhiều bụi cỏ đều thắt nút quấn vào nhau. Vừa đặt chân xuống mặt đất, cái đầu cỏ vĩ đại đã không ngừng chuyển động, dường như nó vừa phát hiện mảnh linh điền mình đã từng đi tuần tra vô số lần trong quá khứ vừa trải qua một hồi biến hóa kinh thiên động địa rồi.
Linh trí đơn giản của nó còn chưa thể thích ứng với sự thay đổi to lớn như vậy, bởi vậy từ nãy đến giờ, nó vẫn đứng yên tại chỗ, mấy sợi cỏ xám đang bị thắt nút trên người nó từ từ di chuyển, bắt đầu cởi ra từng chút từng chút một.
Bốn con ấu thú Thiết Ngao Giải rơi xuống đất, có một con ngửa bụng lên, phải dùng đôi càng màu xanh đen như đại đao của mình để chống đỡ, mới có thể lật thân thể lại được. Ở trong Sinh Sinh Đại lâu quá, mặc dù sinh cơ vẫn được duy trì tốt, nhưng không được nuôi dưỡng một đoạn thời gian, thoạt nhìn chúng đã gầy đi không ít, thậm chí hành động đóng mở càng bình thường cũng mang đến cảm giác vô lực.
Như đã biết được vị trí của linh tuyền, bốn con ấu thú Thiết Ngao Giải không đứa nào bảo đứa nào đã tự chui vào linh tuyền rồi ẩn nấp dưới những tảng đá kỳ lạ bên dưới. Được linh khí nồng đậm thẩm thấu vào, chỉ thoáng cái chúng nó đã có vẻ tràn đầy sức sống hơn hẳn, đôi càng sắc bén được giơ lên thật cao, con mắt nhô ra lộ vẻ bất cần đời.
Lục Huyền thấy Thiết Ngao Giải vẫn bướng bỉnh như cũ, mới yên lòng lại.
Sau khi thả Đạp Vân Linh Miêu, Thảo Khôi Lỗi cùng với bốn con Thiết Ngao Giải ra, hắn lại vội vàng lấy toàn bộ đám linh thực từ bên trong Sinh Sinh Đại tới, trực tiếp di dời Thanh Diệu Linh Trà và Đồng Cốt Trúc nhị phẩm xuống mảnh linh điền trước mặt.
Mặc dù đã đợi ở trong Sinh Sinh Đại hơn một tháng rồi, nhưng chúng vẫn duy trì được sức sống mạnh mẽ, không khác gì lúc mới đưa vào.
Về phần Huyễn Yên La Quả và Giao Đằng tam phẩm, có lẽ do trước đó, hai thứ này đã bị di dời đến hai lần, hoặc do chúng vốn là linh thực tam phẩm nên khi để vào trong Sinh Sinh Đại, hiệu quả của không gian bên trong sẽ kém hơn bình thường, tóm lại là sinh cơ của chúng yếu hơn lúc mới được đưa vào khá nhiều.
Lục Huyền đau lòng không thôi, vội vàng trồng Huyễn Yên La Quả và Giao Đằng vào trong linh điền.
"Xưa kia có Mạnh mẫu ba lần chuyển nhà, chỉ vì muốn cho con cái có được môi trường giáo dục tốt hơn. Bây giờ có ta chuyển nhà lần thứ hai, cũng vì muốn các ngươi được hưởng thụ hoàn cảnh linh khí tinh thuần nồng đậm hơn. Các ngươi phải hiểu rõ dụng tâm lương khổ của ta, mà cố gắng khôi phục phát triển thật tốt nhé." Lục Huyền vừa dùng Linh Vũ Thuật tưới ẩm cho chúng, vừa cảm thán một câu.
Huyễn Yên La Quả liên tục phun ra một mảnh sương mù màu trắng, sương khói dần trở nên nồng đậm, trực tiếp giấu đi trái linh quả ở bên trong.
Lục Huyền lại cầm một bình máu Bích Thủy Mãng màu xanh đỏ tưới lên trên dây leo Giao Đằng khô héo.
Sau một thời gian không được xà huyết tẩm bổ, sức ăn của Giao Đằng đã tăng lên rất nhiều, nó hấp thụ lượng xà huyết gấp đôi bình thường, mãi cho đến khi trên dây leo xuất hiện hoa văn xanh đỏ yêu dị, mới chịu dừng hút máu.
Ngay sau đó, Lục Huyền lần lượt trồng Thanh Diệu Linh Trà và Đồng Cốt Trúc xuống, lại cầm bột quáng thạch đồng thiết được Thiết Ngao Giải vất vả cần cù cắt nhỏ, từ trong túi trữ vật ra, cẩn thận rắc vụn quáng đồng thiết thành vòng tròn xung quanh Đồng Cốt Trúc.
Xử lý xong Đồng Cốt Trúc, hắn lại đi múc một chén nước giếng mang theo hàn ý mơ hồ từ trong giếng tới, tưới lên trên Thanh Diệu Linh Trà. Được nước giếng kích thích, những chiếc lá xanh mướt phía trên cành cây trà đan xen chằng chịt kia, bắt đầu khe khẽ rung rinh.
Sau khi di dời những loại linh thực đang trồng dang dở xuống mảnh linh điền mới, Lục Huyền lại lấy Vụ Ẩn Mê Trận ra, dùng linh lực điều khiển phạm vi của mảnh sương mù trên trận bàn, để nó bao phủ toàn bộ động phủ. Có trận pháp che lấp, Lục Huyền không phải lo lắng sẽ có đồng môn nhìn trộm động phủ của mình.
Hắn cố ý lựa chọn động phủ này là vì trên sơn phong không nhiều đồng môn lắm, chỉ có vài tòa đình viện dưới chân núi. Tuy lưng chừng núi phía bên kia cũng có một tòa động phủ, nhưng có lẽ chủ nhân của tòa động phủ ấy đã ra bên ngoài rèn luyện, lúc Lục Huyền tới thăm hỏi, lại không nhìn thấy ai.
Mặc dù bên trong Thiên Kiếm Tông không có tà ma yêu thú xâm nhập, mở trận pháp ra có vẻ không cần thiết, nhưng từ trước đến nay, Lục Huyền vẫn tự do lười biếng thành quen rồi, linh điền lại là gốc rễ yên thân gửi phận của hắn, tầm quan trọng của nó không cần nói cũng biết vì vậy hắn vẫn quyết định kích hoạt trận pháp, ngăn chặn khả năng rình mò dù là nhỏ nhất của người bên ngoài.
Sau khi mở Vụ Ẩn Mê Trận, Lục Huyền cũng không đi nghỉ ngơi, hắn lại dùng Địa Dẫn Thuật cày xới những mảnh linh điền còn trống, rồi cầm hai trăm hạt giống Linh Huỳnh Thảo khô héo như lá trà ra, cùng với hai mươi tám hạt tham chủng Huyết Ngọc Tham nhất phẩm, lần lượt trồng chúng xuống.
Mọi việc xong xuôi, lúc này hắn mới có thời gian nghỉ ngơi, bắt đầu ngồi vào bàn lật xem sổ tay giới thiệu về tông môn. Cuốn sổ tay này có ghi lại cơ cấu nội bộ bên trong tông môn, các bảo địa đặc thù, cùng với giới luật tông quy.
"Lục đại ca, ta tới tìm huynh đây!" Đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên ngoài viện. Chủ nhân của giọng nói này chính là Bách Lý Kiếm Thanh – người từng thiết lập nên một mối giao tình nhất định với hắn ở Kiếm Môn trấn.
Lục Huyền khống chế trận pháp, để mảnh sương mù đang bao phủ trạch viên lui về hai bên, mới đi đến mở cửa viện ra, cho Bách Lý Kiếm Thanh chạy thẳng vào. Động phủ của hai người cách nhau chưa đầy hai mươi dặm, với tu sĩ Luyện Khí cao cấp như bọn họ, chút khoảng cách này cũng không mất quá nhiều thời gian đi đường.
"Lục đại ca, chờ chút nữa, sẽ có một vị sư thúc Trúc Cơ hậu kỳ đi qua Thiên Ấn phong truyền thụ công pháp tu hành, huynh có muốn đi nghe cùng ta không? Có người nói vị sư thúc này hiểu biết khá sâu sắc về các loại công pháp cơ bản trong tông, bởi vì thấu hiểu sâu sắc nên khi truyền thụ kiến thức tu hành, đối phương cũng nói cực kỳ đơn giản và dễ hiểu, rất được các vị sư huynh sư tỷ ngoại môn hoan nghênh." Bách Lý Kiếm Thanh hưng phấn nói.
"Ta còn có việc phải làm, không thể đi cùng đệ rồi." Lục Huyền đang định đến Tư Nông điện của Thiên Kiếm Tông một chuyến, xem mình có thể gieo trồng loại linh thực nào.
"Buổi chiều thì sao? Ta nghe nói buổi chiều sẽ có một vị đại sư kiếm đạo qua đây truyền thụ diễn luyện kiếm pháp. Sư thúc kia một lòng một dạ đi trên con đường kiếm đạo, lý giải đối với kiếm đạo có thể nói là mạnh như thác đổ, tùy tiện đánh ra một chiêu cũng giúp cho người ta thông suốt, đốn ngộ. Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, không biết sẽ phải chờ đến khi nào mới có dịp." Bách Lý Kiếm Thanh đầy khát khao nói, nhìn ra được gã hết sức sùng bái vị đại sư kiếm đạo kia.
Nhưng Lục Huyền lại lắc đầu, tỏ ý từ chối.
Bách Lý Kiếm Thanh đảo mắt nhìn quanh, sau khi chứng kiến mảnh linh điền đã được sửa sang lại sạch sẽ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ cổ quái: "Lục đại ca, không phải huynh... Muốn ở trong động phủ trồng linh thực chứ?"
"Đúng là ta đang có ý này." Lục Huyền gật đầu thừa nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận