Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 732: Gặp Được Cố Nhân!

Chương 732: Gặp Được Cố Nhân!
Lục Huyền gật đầu, ánh mắt thờ ơ đảo qua những quầy hàng của nhóm tán tu ở hai bên đường. Chủ quầy cảm ứng được khí tức cường đại trên thân thể hai người đều nhao nhao cúi đầu, e sợ bản thân làm hai vị cao thủ Trúc Cơ này không vui.
Đột nhiên, hắn dừng chân phía trước một quầy hàng. Trên quầy hàng có bày một ít tài liệu cấp thấp, có linh thực nhất phẩm nhị phẩm, còn có các loại xương rắn, máu rắn, hàng hóa linh tinh. Chủ quán là một thanh niên gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt như hai cái khe hẹp, một con mãng xà màu xanh biếc thò ra từ trong tay áo của thiếu niên kia, dùng ánh mắt hờ hững nhìn ra bên ngoài.
Phát hiện có tu sĩ dừng chân ngay trước quầy hàng của mình, thanh niên nọ lập tức ngẩng đầu, đang định chào hỏi, lại cảm ứng được khí tức Trúc Cơ trên thân thể hai người, sắc mặt gã lập tức thay đổi, trong ánh mắt có thêm nửa phần cảnh giác nửa phần sợ hãi không thôi.
“Không biết hai vị tiền bối cần gì?” Thiếu niên kia cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói, lại thuận tiện nhét con mãng xà màu xanh biếc kia vào lại ống tay áo của mình. Trong đầu gã đang suy nghĩ miên man, cố gắng nhớ lại xem mình từng có hành động gì đắc tội với tu sĩ Trúc Cơ hay không.
Tôn Vân Minh thấy Lục Huyền dừng lại, dù không biết nguyên do nhưng cũng thả chậm bước chân, quay đầu đi tới phía trước quầy hàng kia.
Lục Huyền giơ tay, trong lòng thanh niên gầy gò kia không khỏi thấp thỏm bất an, nhưng lại thấy hắn cầm lên một bình máu máu rắn màu xanh đỏ, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Đây là máu của Bích Thủy Mãng?”
“Bẩm tiền bối, đúng là máu của Bích Thủy Mãng.” Thanh niên gầy gò mở miệng, để lộ ra hai hàng răng nanh bén nhọn.
“Tên các hạ là Dư Kiệt?” Lục Huyền nhẹ giọng hỏi.
Hắn vừa dứt lời, thân thể thanh niên kia không khỏi run rẩy, nhưng cũng cúi đầu thừa nhận: “Vâng, nhưng vì sao tiền bối lại biết tên vãn bối...”
Nhận được câu trả lời làm mình hài lòng, khóe miệng Lục Huyền càng vểnh lên cao hơn: “Lâm Dương phường thị, máu Bích Thủy Mãng, không ngờ lại gặp được ngươi ở chỗ này.”
Trong lòng hắn cảm khái vạn phần, thật sự không ngờ sau nhiều năm như vậy, mình lại gặp được cố nhân ở Hắc Tinh thành cách xa vạn dặm này.
Lúc trước, khi còn ở bên trong Lâm Dương phường thị, vì thu thập máu rắn để bồi dưỡng Giao Đằng, thông qua một người hàng xóm cách vách, hắn đã quen biết với chàng thanh niên tu sĩ tên Dư Kiệt này, cũng đổi được không ít máu Bích Thủy Mãng nhị phẩm từ trong tay vị gia gia am hiểu bắt rắn của gã. Thiếu niên đã từng có ánh mắt sắc bén như rắn độc kia nay đã trở thành một tu sĩ Luyện Khí cao giai.
“Lục... Lục tiền bối?”
Được Lục Huyền nhắc nhở, trong đầu thanh niên kia như có một tia lôi đình đánh xuống, chỉ nháy mắt sau đó, gã đã nhớ lại chuyện của hơn hai mươi năm trước.
Lúc trước, từng có một vị linh thực sư tìm tới nhà gã, trao đổi rất nhiều máu Bích Thủy Mãng nhị phẩm từ chỗ gia gia của gã, cũng giúp cho cuộc sống quẫn bách của hai ông cháu được cải thiện rất nhiều.
“Không sai, chính là ta.”
Trong mắt thanh niên Dư Kiệt kia tràn đầy vẻ không thể tin tưởng nổi, gã còn nhớ lúc ấy, Lục Huyền chỉ là một tu sĩ Luyện Khí trung giai, không ngờ chỉ qua hơn hai mươi năm ngắn ngủi, đối phương đã thuận lợi đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ, trở thành tồn tại mà gã phải ngước nhìn rồi.
“Sao ngươi lại đến Hắc Tinh thành? Gia gia ngươi đâu?” Lục Huyền tò mò hỏi.
“Trước đó, phường thị từng bị yêu thú tập kích, không ít tu sĩ đã mất mạng, gia gia bàn với ta, quyết định đổi một nơi khác để sống, trải qua nhiều lần vất vả, chúng ta mới tới được Hắc Tinh thành này. Còn gia gia, sau lần yêu thú tập kích kia, người đã bị thương không nhẹ, hiện giờ vẫn chưa khỏi hẳn, đường xá xa xôi, đi lại không quá thuận lợi. Sau khi chúng ta ngồi bảo thuyền của thương hội tới Hắc Tinh thành, gia gia gắng gượng đi săn giết yêu thú loại rắn, cuối cùng bệnh mới bệnh cũ cùng nhau bộc phát, đã buồn bã mà chết rồi.” Trong mắt Dư Kiệt hiện lên một tia bi thống.
“Đáng tiếc.” Lục Huyền thở dài: “Nhưng ngươi có thể trưởng thành như ngày hôm nay cũng coi như xứng đáng với gia gia ngươi rồi, gia gia ngươi ở trên trời có thiêng cũng an lòng.” Nhìn Dư Kiệt đã có cảnh giới Luyện Khí cao giai, hắn vui mừng nói.
Thời điểm Lục Huyền gặp được thiếu niên này ở Lâm Dương phường thị, hắn vẫn nhớ mang máng, khi ấy thiếu niên chỉ có mười ba, mười bốn tuổi, hiện giờ gã mới hơn ba mươi tuổi mà tu vi đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí cao giai, cũng coi như không tệ trong số tán tu.
Dư Kiệt nghe vậy lại bất đắc dĩ cười một tiếng.
“Tiền bối không nhìn xem bản thân ngài đã trưởng thành tới tình trạng gì sao?” Trong lòng gã thầm nghĩ, cảnh giới Trúc Cơ vốn là điều gã tha thiết ước mơ, ngày đêm mong nhớ. Dù gã đã có tu vi Luyện Khí cao giai nhưng khoảng cách với tu sĩ Trúc Cơ vẫn như một cái rạch trời không thể vượt qua được.
Lục Huyền suy nghĩ một lát, linh thức lập tức đảo qua bốn phía, sau đó tiện tay bày ra một đạo cấm chế đơn giản, bao phủ hai người vào bên trong, ngoại giới không cách nào thấy rõ được.
“Gặp nhau là duyên, hiện giờ đang rơi vào thời kỳ loạn thế, ta tặng ngươi mấy món đồ nhỏ, để ngươi có thêm mấy phần khả năng tự vệ.”
Vừa dứt lời, một cái bình nhỏ bằng bạch ngọc, một tấm phù lục tam phẩm và một viên thạch châu màu đỏ sậm đã xuất hiện trước mặt thiếu niên.
“Trong cái bình bạch ngọc này chứa đầy Uẩn Linh Đan nhị phẩm, sau khi sử dụng có thể gia tăng linh lực trong cơ thể lên một chút. Tấm phù lục này là Thủy Long Phù tam phẩm, viên thạch châu cuối cùng kia là Bạo Viêm Châu tam phẩm, có thể dùng linh lực kích phát, trong nháy mắt sẽ phóng thích ra hỏa diễm phạm vi lớn.” Hắn cười nói với Dư Kiệt.
Hiếm khi gặp được cố nhân, trong lòng hắn vui mừng vô cùng, tiện tay tặng đối phương vài món bảo vật nhỏ.
Ở thời điểm hiện tại, ba bảo vật này vốn không có nhiều giá trị với hắn.
Uẩn Linh Đan vốn là phần thưởng mở ra từ quầng sáng của Thủy Huỳnh Thảo, đồng thời trình độ luyện chế loại đan dược này của hắn cũng đạt đến cảnh giới Tông Sư rồi, muốn luyện chế lúc nào thì luyện chế lúc ấy, cam đoan 100% thành công.
Thủy Long Phù và Bạo Viêm Châu đều được mở ra từ quầng sáng của linh thực nhị phẩm, hắn đã xử lý phần lớn nhưng vẫn còn thừa lại không ít.
Hắn cũng không đưa quá nhiều đồ bởi xét cho cùng, Dư Kiệt cũng chỉ có cảnh giới Luyện Khí cao giai thôi, hắn hiểu đạo lý ‘hoài bích có tội’, nếu đưa cho đối phương đồ vật giá trị quá lớn, sẽ chỉ mang tới phiền toái không cần thiết cho đối phương mà thôi.
“Đa tạ Lục tiền bối! Đa tạ Lục tiền bối!” Nét mặt Dư Kiệt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, đang muốn quỳ xuống, thì đột nhiên hai đầu gối lại bị một luồng linh lực nâng lên.
“Không cần phải vậy, ngươi giữ gìn chúng cho tốt, đừng để người khác thấy ngươi có bảo vật tam phẩm.” Lục Huyền ôn hòa nói.
“Vâng! Ta nhất định sẽ cất giữ kỹ!” Dư Kiệt trịnh trọng hứa hẹn, vẻ mặt khó nén được kích động.
Phải biết rằng, trong ba món bảo vật Lục Huyền đưa tặng, có Uẩn Linh Đan đủ sức trợ giúp gã gia tăng thêm rất nhiều linh lực chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Thủy Long Phù và Bạo Viêm Châu tam phẩm đều có thể coi như lá bài tẩy, có thể cứu mình một mạng tại thời khắc mấu chốt.
Điều này khiến gã vô cùng cảm kích Lục Huyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận