Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1337: Đến Từ Đâu Thì Trở Về Nơi ...

Chương 1337: Đến Từ Đâu Thì Trở Về Nơi ...Chương 1337: Đến Từ Đâu Thì Trở Về Nơi ...
"Tà tu Lăng Cổ này đúng là lợi hại, lại có thể lấy một địch ba." Ba người đưa mắt nhìn mảng mây máu chỉ trong chốc lát đã bay ra xa hơn trăm dặm, một gã thanh niên ánh mắt sắc bén không khỏi cảm khái nói.
"Quan trọng hơn, đối phương chỉ là Kết Đan trung kỳ, cũng không biết đến cùng là có lai lịch gì, lại nắm giữ thủ đoạn cao minh như thế."
"Mặt khác, vì sao hắn lại đột nhiên tập kích ba người chúng ta?"
"Tính cách của đám tà tu này đầu là hỉ nộ vô thường, chỉ cần hắn không gây ảnh hưởng đến quá trình tuần tra của chúng ta là được, về phần vụ đánh lén trước đó..."
"Hừ, chẳng qua chỉ là một tên tán tu, chờ sau khi quá trình thăm dò Thụ Giới kết thúc, lại đến tìm hắn gỡ gạc thể diện sau." Tu sĩ trung niên cầm đầu hừ lạnh một tiếng nói.
Có hóa thân Lăng Cổ quấy rầy, lộ tuyến tuần tra của ba người lập tức bị kéo lệch đi không ít, coi như trực tiếp lướt qua vị trí Lục Huyền chôn xuống Linh Lung Thụ Luân.
Lục Huyền tiếp tục chạy tới vị trí thứ sáu được Thụ Mẫu chỉ định.
Trên đường đi đến hai vị trí chôn cất cuối cùng, hắn luôn ở trong trạng thái cực kỳ cẩn thận, Kim Lũ Lôi Y đã thực hiện rất tốt nhiệm vụ ngăn cách khí tức của bản thân. Bên cạnh đó, một khi Hoa MỊ Nô phát hiện ra khu vực gần đó xuất hiện bóng dáng tu sĩ là hắn sẽ lập tức sử dụng Tiểu Na Di Thuật nhanh chóng rời khỏi hiện trường... Đến cuối cùng, cũng có thể thần không biết quỷ không hay bố trí xong hai miếng Linh Lung Thụ Luân cuối cùng.
"Tốt, đã hoàn thành nhiệm vụ." Sau khi Linh Lung Thụ Luân cuối cùng được chôn xuống, Lục Huyền chợt cảm thấy cả người thả lỏng hơn rất nhiều, hắn vỗ nhẹ bàn tay, trên mặt hiện lên một nụ cười đầy vẻ hài lòng.
Trung tâm của Thụ Giới.
Huyền Cực Thụ Mẫu hóa thành đại thụ ngàn trượng, phạm vi mấy chục dặm xung quanh đầu bị một bức màn màu xanh thật dày bao phủ, trực tiếp áp chế khí tức của toàn bộ đám sinh linh khác ở bên trong.
Vô số cành cây giống như những cánh tay trực tiếp hóa thành trường thương, hoặc bấm pháp ấn, hoặc ngưng kết tường gỗ, ứng phó với sáu vị Nguyên Anh Chân Quân đang vây công.
Trong sáu người, có một gã Nguyên Anh hậu kỳ, hai gã Nguyên Anh trung kỳ, còn lại ba gã là Nguyên Anh tiền kỳ.
Đối mặt với cường địch như thế, không ngờ Huyền Cực Thụ Mẫu vốn chỉ chiếm lợi thế sân nhà lại mơ hồ chiếm cứ thế thượng phong. Nhưng trong lòng nàng lại hiểu rõ, loại cục diện trước mắt này cũng chỉ là tạm thời.
Theo thông đạo được mở ra càng ngày càng dài, càng ngày càng ổn định, số lượng tu sĩ tiến vào Thụ Giới sẽ càng ngày càng tăng, đồng thời, ảnh hưởng của Thụ Giới đối với tu sĩ cũng từ từ suy yếu.
Nếu rơi vào tình huống trường kỳ kháng chiến thì thứ đang chờ đợi nàng ở phía trước, chỉ có một loại kết cục đó là chiến bại.
Sáu Nguyên Anh Chân Quân đang vật lộn với nàng cũng hiểu rõ đạo lý này nên trong quá trình đấu pháp, bọn họ vẫn luôn giữ vững mục tiêu lấy hao tổn Thụ Mẫu làm chủ, còn lâu mới đạt đến trình độ 'không phải ngươi chết, chính là ta sống. "Không biết Lục tiểu hữu có hoàn thành thuận lợi hay không..." Huyền Cực Thụ Mẫu vừa ứng phó với tầng tầng lớp lớp bí thuật thần thông, trong lòng vừa hiện lên bóng dáng của Lục Huyền.
Chỉ cần hắn có thể thành công bày ra bảy miếng Linh Lung Thụ Luân thì thông đạo bên kia sẽ trực tiếp bị đóng lại trong nháy mắt, khiến cho toàn bộ Thụ Giới nhanh chóng khôi phục lại khoảng thời gian thần bí độc lập của trước kia.
Đến lúc ấy, chẳng những nàng không cần phải lo lắng nhóm tu sĩ đầy đủ sức lực có thể dựa vào thông đạo kia để liên tục không ngừng đi tới quấy nhiễu mình, còn có thể mượn nhờ lực lượng của Thụ Giới để đánh lui địch nhân.
"Thành công rồi." Đột nhiên, nàng như có cảm giác. Ý niệm trong đầu khẽ động, thảo mộc linh khí ở phụ cận thông đạo đã như thủy triều điên cuồng chạy thẳng về vị trí vừa chôn xuống Linh Lung Thụ Luân.
Nháy mắt sau khi bị kích hoạt, vô số những đường cong màu xanh biếc bên trong thụ luân đồng thời bộc phát, chúng nhanh chóng trồi lên khỏi lòng đất với tốc độ nhanh như thiểm điện, đồng thời dính chắc vào màn sáng trận pháp được ngưng kết ra bên trong thông đạo.
Màn sáng không ngừng bị những đường cong màu bích lục nọ đánh sâu vào, bắt đầu lập loè bất định. Trước khi nhóm tu sĩ tuần tra kịp phản ứng, chỉ trong vòng mấy hơi thở ngắn ngủi, đã rơi vào trạng thái cực kỳ ảm đạm, đồng thời một đường nhanh chóng lan tràn ra.
"Thông đạo có biến." Trong sáu người đang vây công Huyền Cực Thụ Mẫu, vẻ mặt lão giả Nguyên Anh hậu kỳ đến từ Ly Dương Đạo Tông kia lập tức biến đổi. Lão vỗ nhẹ vào ót, một tiểu nhân ba tấc điều khiển một thanh tiểu kiếm có hỏa diễm màu trắng thuần thiêu đốt bên trên trực tiếp lộ diện, nhoáng lên một cái, nó đã lướt đi xa trăm dặm.
Năm gã Nguyên Anh Chân Quân khác cũng tự phát đi tới trấn thủ bên cạnh lão giả kia, trong lòng kinh nghỉ bất định.
Bọn họ vốn cho rằng sau khi thông đạo triệt để ổn định lại, thì toàn bộ đám tinh quái bên trong Thụ Giới, bao gồm cả dị chủng vạn năm trước mắt này đầu bị biến thành một đám rùa trong hũ, chuyện bắt được đối phương đã mười phần chắc chín. Nhưng không ngờ, thông đạo bên kia lại thần không biết quỷ không hay trực tiếp bị hủy diệt rồi.
Một khi thông đạo bị huỷ diệt, chẳng khác nào toàn bộ tâm huyết nhiều năm qua của bọn họ đã hoàn toàn uổng phí, chờ lần sau biết đến bao giờ mới có cơ hội cho bọn họ mở ra một cái thông đạo hoàn toàn mới nữa đây?
"Thời giờ đã đến, các vị đến từ đâu thì trở về nơi đó đi." Giọng nói dịu dàng của Huyền Cực Thụ Mẫu vang lên.
Không có cái thông đạo kia chọc ngang qua Thụ Giới, khiến cho khả năng khống chế của nàng đối với nơi này đã tăng lên một cấp bậc. Ngay lập tức, thảo mộc linh lực vô cùng vô tận đã tuôn ra bên cạnh sáu Nguyên Anh Chân Quân, bao lẫy thân thể bọn họ, mang theo một luồng lực lượng mầm mại kéo dài nhưng không thể ngăn cản được, trực tiếp đưa sáu người này ra bên ngoài Thụ Giới.
Cảnh tượng tương tự như vậy, cũng xảy ra ở những khu vực khác bên trong Thụ Giới. Không ít tu sĩ đang hăng say thăm dò Thụ Giới, đột nhiên cảm nhận được luồng lực lượng kia xuất hiện ngay bên cạnh mình, tuy lực lượng này không đủ cường đại nhưng cực kỳ kiên định, còn không thể kháng cự nổi, đã trực tiếp đưa bọn họ ra khỏi Thụ Giới này rồi.
Trong nhóm này có mấy người xui xẻo, đã sắp sửa tiêu diệt được tỉnh quái, hoặc là sắp sửa lấy được bảo vật rồi, nhưng toàn bộ chúng lại trực tiếp biến thành một cái lạch trời không thể vượt qua được, khiến bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ duyên bảo vật trước mắt hoá thành hồi ức tiếc nuối trong kiếp sống tu hành sau này.
Lục Huyền cũng không ngoại lệ. Hắn cảm nhận được luồng lực lượng kiên định mà dịu dàng kia, sau đó phóng Tiểu Thụ Nương ra, để mặc cho luồng thảo mộc linh khí nọ mang theo mình đi tới bên ngoài Thụ Giới.
Đương nhiên, hắn có thể ở lại bên trong Thụ Giới, chờ đợi Huyền Cực Thụ Mẫu và đông đảo nhóm thảo mộc tỉnh quái tạ ơn, nhưng nếu sau khi rời khỏi nơi đây, đám người Quách Bỉnh Thu không tìm được hắn thì ngày sau thực sự không tiện giải thích với bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận