Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1239: Tụ Hội Nhỏ Trước Thềm Vạn... -

Chương 1239: Tụ Hội Nhỏ Trước Thềm Vạn... -Chương 1239: Tụ Hội Nhỏ Trước Thềm Vạn... -
Diêu Thanh Nhạc thân là Ly Dương Đạo Tử lại nhiệt tình chiêu đãi như vậy khiến hắn có cảm giác vừa mừng vừa lo. “Lục đạo hữu đừng coi nhẹ mình như vậy, ngươi có thể được mời tới tham dự Vạn Linh đại hội với thân phận tán tu đã là ưu tú hơn so với phần lớn đệ tử Đạo Tông và vô số sinh linh chư thiên giới vực rồi.” Diêu Thanh Nhạc cười nói.
Xem ra lúc đám người Mạc Viễn Phong trở lại Ly Dương Đạo Tông cũng chưa công bố thân phận đệ tử Động Huyền Kiếm Tông của của Lục Huyền với bên ngoài. “Đúng rồi Diêu đạo hữu, con linh thú Huyền Quỳ kia đâu?” Lục Huyền lên tiếng hỏi.
Lúc trước, sau khi hắn cứu con linh thú hộ tông của Đạo Tông này, đã sống cùng nó một đoạn thời gian, nhờ thế đôi bên đã xây dựng được mối giao tình không tệ, lần này tới đây hắn cũng muốn thuận tiện thăm hỏi nó một phen.
“Trong khoảng thời gian này, đã có quá nhiều tu sĩ và sinh linh tiến vào Đạo Tông. Dù sao Huyền Quỳ cũng chỉ là một con linh thú, vẫn còn mấy phần thú tính, trưởng lão trong tông môn chúng ta lo mấy con linh thú này sẽ xung đột với tu sĩ và sinh linh khác nên đã đưa toàn bộ đám linh thú hộ tông đến động thiên của tông môn rồi, đợi sau khi đại hội kết thúc lại đón chúng trở về.” Diêu Thanh Nhạc trầm ngâm một lát rồi đáp.
“Thì ra là thế.” Lục Huyền khẽ gật đầu.
“Diêu đạo hữu, lần này ta mang một ít linh quả linh nhưỡng cho nó và ngươi, phần này là đưa cho đạo hữu, phần còn lại chờ Huyền Quỳ trở về phiền đạo hữu giao lại cho nó.” Lục Huyền lẫy ra hai phần lễ vật, đưa cho Diêu Thanh Nhạc. “Lục đạo hữu có lòng rồi, đa tạ.” Diêu Thanh Nhạc mỉm cười nhận lễ vật.
Hai người nói chuyện phiếm một lát, Diêu Thanh Nhạc còn phải đi chiêu đãi nhóm tu sĩ tông môn khác nên từ biệt Lục Huyền rồi rời đi.
Chờ gã rời đi, Lục Huyền liên lạc với Cát Phác, sau đó tùy tiện tìm một gã đệ tử Đạo Tông, hỏi thăm vị trí động phủ tạm thời của mấy người bọn họ rồi chạy qua đó. “Lục Huyền bái kiến Chu sử huynh, Cát sư huynh.” Chỗ ở của mấy người Động Huyền Kiếm Tông lớn hơn so với tiểu viện của Lục Huyền khá nhiều. Thời điểm hắn tới nơi, Vạn Trọng đã ra ngoài du ngoạn từ lâu, mà Mạc Viễn Phong thân là Kiếm Tử chân truyền của Kiếm Tông cũng được mời ra ngoài tụ hội với nhóm đệ tử chân truyền của những tông môn khác rồi, chỉ có hai người Chu Sào và Cát Phác ở lại tiểu viện, một người không thích quan tâm tới tục sự, một người thấp cổ bé họng trong Đạo Tông nên mới ở trong động phủ dốc lòng tu hành.
“Chào.” Chu Sào khẽ gật đầu với Lục Huyền, rồi trong nháy mắt lại chui tọt vào một gian phòng khác.
“Chu sư huynh lúc nào cũng vậy, toàn bộ tâm tư đầu dồn vào việc tu hành.” Cát Phác thuận miệng nói.
“Ta hiểu, có thiên phú và tâm tính như Chu sư huynh mới có thể đi xa trên con đường tu hành.” Lục Huyền nghĩ một đằng nói một nẻo, lên tiếng phụ họa. Có quầng sáng tồn tại, những lời hắn nói ra có vẻ chẳng mang theo bao nhiêu sức nặng.
“Có điều linh khí trong động phủ tạm thời của Cát sư huynh tỉnh thuần nồng đậm hơn so với tiểu viện của ta không biết bao nhiêu lần. Đối lập mãnh liệt như vậy khiến sư đệ cũng không muốn nghĩ tới việc tu hành nữa rồi.” Hắn khẽ cười một tiếng.
“Lục sư đệ, có muốn tới đây tu luyện, xuất hành cùng mấy vị sư huynh luôn không?” Cát Phác hỏi ngay.
“Thôi bỏ đi, một mình ta thoải mái quen rồi, khi nào nhớ mấy vị sư huynh tự ta sẽ qua chơi.” Lục Huyền lắc đầu.
Hai người nói chuyện phiếm một lát, Cát Phác lại kể cho hắn nghe không ít chuyện quan trọng có liên quan tới Động Huyền Kiếm Tông và những gì bản thân đã trải qua suốt quãng thời gian tiến vào Ly Dương Đạo Tông. Trong khoảng thời gian đó, Kiếm Hoàn Chân đã phái một bộ phân thân tới chào hỏi Lục Huyền, rồi trực tiếp tiêu tán. Lục Huyền ở lại gần nửa ngày mới quay về tiểu viện của mình để tu hành.
Sáng sớm hôm sau, Diêu Thanh Nhạc lại tới lần nữa. “Lục đạo hữu, tuy Vạn Linh đại hội vẫn chưa chính thức bắt đầu nhưng đã có không ít tu sĩ, sinh linh tổ chức các buổi tụ hội nhỏ, đạo hữu có muốn cùng Dư mỗ đi giao lưu với những người khác không?” Gã hỏi Lục Huyền. “Tụ hội có linh thực sư tham gia không?” Trên mặt Lục Huyền hiện vẻ tò mò.
“Tất nhiên là có. Theo ta được biết thì có không ít đại tông am hiểu bồi dưỡng linh thực cũng phái tu sĩ tới tham gia đại hội lần này, ngoài ra còn có những sinh linh tự nhiên kia, thậm chí còn có cả Yêu tộc bản thể là yêu thụ, yêu đằng.”
“Đại tông am hiểu bồi dưỡng linh thực?” Lục Huyền nghe vậy, tâm niệm vừa động, hứng thú đã lên, hắn lập tức mở miệng hỏi: “Xin hỏi Diêu đạo hữu, trong nhóm khách mời lần này có Thần Mộc Tông không? Lục mỗ ngưỡng mộ đại tông này đã lâu.” “Thần Mộc Tông tất nhiên cũng nằm trong danh sách được mời, Lục đạo hữu có muốn tới tham gia tụ hội cùng bọn họ không?” Diêu Thanh Nhạc gật đầu cười nói. “Xin nhờ Diêu đạo hữu giới thiệu giúp.” Lục Huyền nóng lòng muốn thử, dáng vẻ cực kỳ mong chờ.
Thần Mộc Thanh Hồ không trọn vẹn lấy được lúc trước đã lập ra không biết bao nhiêu công lao cho hắn rồi, với một linh thực sư như hắn, thứ đó chính là một món dị bảo vô thượng đáng tiếc lại thiếu mất bộ phận bản nguyên quan trọng nhất, lần này có cơ hội làm quen với tu sĩ Thần Mộc Tông, đương nhiên là hắn phải nắm bắt thật chặt, không thể bỏ qua được.
Hai người phi thân tới điểm tụ tập.
“Lục đạo hữu, đến rồi.” Sau khi tiến vào một sơn cốc u tính, Diêu Thanh Nhạc nhẹ nhàng đáp xuống, Lục Huyền theo sát phía sau.
Trong sơn cốc xanh um tươi tốt, xung quanh gieo trồng đủ loại linh thực cao giai, có vài chủng loại ngay cả Lục Huyền cũng chưa từng thấy qua, không biết đến từ giới vực kỳ dị nào. Bên trong còn có mấy tòa đình đài lầu các, hiện giờ đang có hơn ba mươi người ngồi bên trong, nhiệt tình trao đổi nội dung gì đó.
“Các vị đạo hữu, tại hạ Diêu Thanh Nhạc, tới giới thiệu cho các vị một linh thực sư. Đây là Lục Huyền Lục đạo hữu, là linh thực sư số một số hai trong Trung Châu thất cảnh, đồng thời cũng kiêm nhiệm chức vị khách khanh của Hải Lâu thương hội.” Khi ánh mắt hiếu kỳ của mọi người đổ dồn về phía hai người Lục Huyền, Diêu Thanh Nhạc bèn dịu giọng nói. “Hóa ra là Lục đạo hữu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” “Linh nhưỡng Lục đạo hữu ủ ra dù tính trong toàn bộ Vân Hư Vực cũng có thể xưng là cực phẩm.”
“Ra mắt Lục đạo hữu.”
Trong số những người ở đây, có một số người đã từng nghe qua, thậm chí còn từng gặp qua Lục Huyền nên thân thiết chào hỏi, mặt khác cũng có không ít người đến từ những giới vực khác, dù chưa quen biết hay nghe đến danh xưng của hắn nhưng thái độ của ai cũng cũng cực kỳ thân thiện.
“Lục đạo hữu, vị này là Thanh Phất, Thanh đạo hữu, đệ tử chân truyền của Thần Mộc Tông, tinh thông nhiều loại thần thông bí pháp hệ Mộc, thực lực cường đại.” Diêu Thanh Nhạc chỉ về phía một nữ tử dịu dàng ít lời, giới thiệu với Lục Huyền.
Nữ tử vừa được điểm tên có cảnh giới Kết Đan hậu kỳ, trên người mặc pháp bào màu xanh biếc, trên pháp bào có đính các loại kỳ hoa dị thảo không ngừng sinh sôi rồi diệt vong, toát ra ý vị tự nhiên nồng đậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận