Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1338: Trở Lại Thụ Giới!

Chương 1338: Trở Lại Thụ Giới!Chương 1338: Trở Lại Thụ Giới!
Hơn nữa, lỡ như sự biến mất của hắn lại bị nhóm Nguyên Anh Chân Quân trong Thụ Giới biết được thì rất có thể, bọn họ sẽ hoài nghi đến trên người hắn. Còn không bằng cứ dứt khoát để mặc cho nước chảy bèo trôi, chờ sau khi hồi phong ba này lắng xuống, lại tiến vào trong Thụ Giới, nhận lấy phần thưởng thuộc về mình sau.
Lục Huyền đi ra bên ngoài Thụ Giới, hướng ánh mắt ngắm nhìn bốn phía. Xung quanh đầu là hoàn cảnh núi rừng chỉ có tại Thanh Mộc Tỉnh Động, nhưng thảo mộc linh khí ở ngoài này lại không bằng một phần mười bên trong Thụ Giới. Linh thức đảo qua, chung quanh có hơn mười tu sĩ Kết Đan, tất cả bọn họ đầu đang hướng ánh mắt nhìn chằm chằm vào chỗ sâu bên trong núi rừng, nghị luận ầm ï.
"Đáng chết, ta đã nhìn thấy một gốc linh dược ngũ phẩm nhưng còn chưa kịp đi ngắt lấy, đã bị truyền tống đến nơi đây rồi."
"Ai chẳng thế? Ta mất sức chín trâu hai hổ mới hàng phục được một con thảo mộc tỉnh quái quý hiếm, nhưng còn chưa kịp thu vào túi linh thú đã trơ mắt nhìn nó ở lại bên trong Thụ Giới rồi." "Ta thì tốt hơn các vị đạo hữu một chút, lúc ấy ta đang kịch đấu với một con tỉnh quái, mắt thấy không địch lại nó, đột nhiên lại thấy mình đi tới bên ngoài Thụ Giới rồi." Một lão giả cao gây vẻ mặt ung dung nói.
Lục Huyền lẫy ra một tấm phù lục đưa tin, rất nhanh đã biết được vị trí của đám người Quách Bính Thu. Không đến nửa khắc sau, sáu tán tu tới từ Lôi Hỏa Tỉnh Động đã đi tới tụ tập cùng nhau.
"Lục đạo hữu, ngươi không có việc gì là tốt rồi, nghe nói trước đó ngươi đã bị vây ở trong một đạo cấm chế, ta còn lo lắng ngươi vẫn ở lại nơi đó, không được truyền tống ra ngoài." Quách Bỉnh Thu vừa nhìn thấy Lục Huyền, trên mặt đã hiện lên một nụ cười tươi tắn, lập tức quan tâm hỏi thăm.
"Đa tạ Quách đạo hữu đã quan tâm, Lục mỗ phí không ít công phu, mới có thể thoát khỏi đạo cấm chế kia, đang định liên hệ mấy vị đạo hữu, cùng đi tìm kiếm bảo vật, săn bắt tinh quái, không ngờ lại đột nhiên thấy mình đi đến bên ngoài Thụ Giới rồi." Lục Huyền thuận miệng bịa vài cầu. "Tình huống của các đạo hữu còn lại cũng không khác ngươi nhiều lắm, chuyện xảy ra quá đột ngột, hầu như không ai kịp chuẩn bị gì."
"Ai dà, chỉ có thể nói là mấy người chúng ta quá mức xui xẻo, trước đó nhiều tu sĩ đi tới thăm dò Thụ Giới như vậy cũng không xảy ra vấn đề gì, nhưng chúng ta vừa đến nơi đây không được một ngày, đã trực tiếp bị đuổi ra rồi, bảo vật gì cũng không lấy được." Một thanh niên tu sĩ Kết Đan trẻ tuổi thở dài một tiếng nói.
Lục Huyền trầm mặc không nói, hắn cố gắng nhịn xuống xúc động, không tiết lộ cho đối phương biết tên đầu sỏ gây nên tất cả những chuyện này đang ở trước mắt ngươi đầy.
"Có thể giữ được tính mạng trong Thụ Giới đã là rất tốt rồi." Diệp Huyền Ngân lạnh nhạt nói.
"Diệp đạo hữu nói có lý." Lục Huyền nhẹ nhàng gật đầu.
"Nhóm tỉnh quái trong Thụ Giới kia có thể sinh tồn lâu như vậy ở trong phúc địa nắm dưới quyền khống chế của Thiên Tinh Động, đương nhiên sẽ có chỗ không tầm thường, đám tán tu chúng ta có thể còn sống đi ra đã có chút không tệ rồi." "Mấy vị đạo hữu có muốn cùng nhau quay về Lôi Hỏa Tỉnh Động không?" Lôi Chính lên tiếng hỏi.
"Ta còn muốn ở lại chỗ này, nhìn xem có thể phát sinh biến hóa mới hay không." Quách Bỉnh Thu chỉ vào vị trí của một vị Nguyên Anh Chân Quân phía trước. Nếu vẫn còn Nguyên Anh Chân Quân ở lại chỗ này, nghĩa là tình huống còn có thể phát sinh thay đổi, gã tình nguyện ở lại nơi đây chờ đợi, yên lặng theo dõi kỳ biến.
"Ta cũng ở lại." Diệp Huyền Ngân nhẹ giọng nói, nàng nhìn về chỗ sâu bên trong núi rừng, trong mắt loé lên một tia khát vọng.
Đến cuối cùng, trong nhóm bọn họ có hai người quyết định trở về Lôi Hỏa Tinh Động , còn ba người quyết định ở lại trong núi rừng vô biên này.
"Lục đạo hữu, ngươi dự định như thế nào?" Quách Bỉnh Thu gãi đầu hỏi.
"Ta muốn đi bái phỏng một người bạn tốt đã quen biết nhiều năm. Nàng chính là Ngọc Lâm tán nhân ở trong Thanh Mộc Tinh Động, cũng tỉnh thông linh thực nhất đạo, sau khi từ Động Huyền giới trở về, ta còn chưa đi bái phỏng nàng, vừa lúc mượn cơ hội này đi trao đổi tâm đắc bồi dưỡng linh thực với nàng ấy một phen." Lục Huyền chân thành nói.
Lời hắn nói cũng không sai, đúng là hắn đang muốn đi bái phỏng Ngọc Lâm tán nhân một chút, về phần chuyện hắn sẽ làm sau khi bái phỏng lại là việc khác mất rồi.
"Được."
Cứ như vậy, sáu người chia tay nhau.
Lục Huyền cực kỳ quen thuộc đi vào động phủ của Ngọc Lâm tán nhân, được nàng mời mọc nhiệt tình, hắn cùng mấy vị linh thực sư vốn luôn sinh hoạt ở bên trong Thanh Mộc Tinh Động, bắt đầu giao lưu trao đổi những điều tâm đắc trong quá trình bồi dưỡng linh thực.
Hắn từng học được rất nhiều tri thức về linh thực từ bên trong Thiên Kiếm Tông, Hải Lâu thương hội, Động Huyền Kiếm Tông, lại tự mình bồi dưỡng ra vô số linh thực quý hiếm, bởi vậy thể ngộ trên phương diện này rõ ràng là cao hơn mấy người khác mấy cấp bậc.
Gần như chỉ một câu tùy ý của hắn cũng khiến cho mọi người ở đây được lợi rất nhiều, thậm chí còn đạt đến hiệu quả vén mây thấy trăng, bỗng nhiên đốn ngộ. Đương nhiên, trình độ của nhóm linh thực sư ở đây đầu có chút không tầm thường, hắn cũng học tập được không ít từ phía bọn họ.
Sau khi đi sâu vào giao lưu trao đổi gần ba ngày, Lục Huyền lần lượt nói lời từ biệt, rồi rời đi trong ánh mắt lưu luyến của mọi người.
"Lục đạo hữu, lần giao lưu này, chúng ta đã được lợi không nhỏ, đa tạ đạo hữu vui lòng chỉ giáo cho." Ngọc Lâm tán nhân chắp tay nói, trên mặt có mấy phần kính ý, nàng vô cùng khâm phục Lục Huyền có thể truyền thụ cho mọi người nhiều kiến thức về linh thực như thế.
"Ngọc Lâm đạo hữu, chờ lần sau ta trở về từ Động Huyền Kiếm Tông, lại tử tế đi tới thỉnh giáo các vị một phen." Lục Huyền đáp lễ rồi khách khí nói ra.
Mọi người nghe vậy, trên mặt lập tức nóng hừng hực một hồi.
Bọn họ vốn hiểu biết rất rõ ràng về tạo nghệ trên phương diện linh thực của mình, nên nghe được lời nói của Lục Huyền, dù tâm chí có kiên định đến mấy, cũng cảm thấy có chút thẹn thùng.
Lục Huyền lại chào từ biệt Ngọc Lâm tán nhân rồi điều khiển phi kiếm tiến vào trong rừng cây.
"Anh anh anh." Rất nhanh sau đó, bên tai hắn đã vang lên thanh âm nũng nịu quen thuộc của Tiểu Thụ Nương, trong thanh âm ẩn chứa cảm giác nhớ nhung nồng đậm và vô tận vui mừng.
Lục Huyền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Thụ Nương đang vẫy vẫy đôi cánh mỏng như cánh ve, từ bên trong một gốc đại thụ ba người ôm không xuể bay tới. "Dẫn ta đi gặp Thụ Mẫu tiền bối đi." Linh thức của Lục Huyền đảo qua chung quanh, sau khi xác nhận không có khí tức của tu sĩ, mới cong ngón tay nhẹ nhàng búng vào cái trán tuyết trắng của Tiểu Thụ Nương, nhẹ nhàng nói.
Chỉ trong nháy mắt sau khi tiến vào cây đại thụ trước mặt, hắn đã lập tức cảm nhận được cảnh tượng bên người trở nên mơ hồ, biến thành vô số những đường cong với độ đậm nhạt không đồng nhất, những hình ảnh cực tốc lướt ngang qua, chớp mắt sau, hắn đã tới khu vực trung tâm Thụ Giới. CS _ Sẽ... ¬ ¬ " ¬
Bạn cần đăng nhập để bình luận