Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 690: Ta Chỉ Liếc Mắt Nhìn Một Cái Cũng Biết Ngươi Không Phải Người!

Chương 690: Ta Chỉ Liếc Mắt Nhìn Một Cái Cũng Biết Ngươi Không Phải Người!
Lục Huyền dùng linh lực kích phát Đại Nhật kiếm phù, kiếm khí ẩn chứa bên trong tấm phù lục phát ra hào quang mãnh liệt như mặt trời chói chang, âm khí nồng đậm bên trong Quỷ Vực ầm ầm rung động, phảng phất như tuyết đọng trên bầu trời đang tan rã với tốc độ rất nhanh.
Quái trùng giấy phát hiện tình huống không ổn, đang muốn rút đi, nhưng đáng tiếc, vô số kiếm khí màu đỏ thẫm như ánh sáng mặt trời chói chang đã bắn ra, kiếm thế gay gắt, chém toàn bộ đám quái trùng thành hư vô.
Nhờ vậy Lục Huyền cũng có cơ hội thở dốc, hắn nhanh chóng rời khỏi mảnh Quỷ Vực kia.
Tu vi của hắn rất bình thường, đám tà ma người giấy để mắt tới hắn cũng chỉ có căn phòng giấy và con viên hầu trắng bệch kia thôi, may nhờ như vậy hắn mới có thể thuận lợi rời khỏi mảnh Quỷ Vực kinh khủng này.
Vừa mới xuất hiện, hắn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, mảnh bùn đất dưới chân đã nhanh chóng mềm hoá, xuất hiện một cái thông đạo chỉ chứa được một người, thân hình Lục Huyền bị bao phủ bởi một tầng linh quang màu ám hoàng, nhanh chóng chui vào trong bùn đất, biến mất không thấy đâu nữa.
Một lát sau, Lục Huyền tiêu hao không ít linh lực mới trồi lên từ lớp thổ nhưỡng. Linh thức đảo qua bốn phía, xác nhận đã tương đối an toàn, lúc này hắn mới thở phào một hơi.
“Tu luyện《Đại Ngũ Hành Công》quả là quyết định chính xác, Ngũ Hành Độn Thuật quá thích hợp với ta.” Lục Huyền không khỏi cảm khái một câu.
Đồng thời, khoảng không phía trên đỉnh đầu của hắn cũng nhanh chóng xuất hiện một vết nứt dài nhỏ, Hư Không Yểm Mục lấy hắn làm trung tâm, không ngừng kéo dài ra xung quanh, quan sát xem có xuất hiện tà ma hoặc bóng dáng tu sĩ khác không.
Ngay sau đó, linh quang xuất hiện trên món pháp khí Thanh Phù Lữ tứ phẩm ở dưới chân, hắn nhanh chóng chọn được một phương hướng rồi vận chuyển Phù Quang Thân Pháp, xuyên qua rừng cây với tốc độ cực nhanh.
Gần nửa canh giờ sau Lục Huyền mới dừng lại, hơn phân nửa linh lực trong đan điền đã khôi phục.
“Chạy trốn lâu như vậy hẳn là an toàn rồi.” Hắn thu lại khí tức, nuốt xuống một viên đan dược khôi phục linh lực.
“Đạo hữu, đạo hữu.” Nghỉ ngơi một lát, đột nhiên một giọng nói gấp gáp truyền đến từ sau lưng.
Lục Huyền quay đầu nhìn lại, thì ra là nữ tu Hợp Hoan Tông họ Phạm lúc trước từng giao dịch với hắn. Lúc này, trông nàng cực kỳ chật vật, cũng không biết có phải y phục trên người đã bị cây cối xé rách hay không, lại thấy để lộ ra từng mảng da thịt trắng như tuyết, phần đỏ hồng và đen mượt lờ mờ như ẩn như hiện, nhìn cực kỳ quyến rũ.
“Phạm đạo hữu, hãy dừng lại.” Lục Huyền quát khẽ: “Ngươi và ta chỉ có duyên gặp mặt một lần, trong tình cảnh này vẫn nên giữ khoảng cách an toàn cho nhau thì hơn.”
Nữ tu bọn họ Phạm nghe vậy, cũng thành thật dừng lại, nhẹ nhàng vuốt mồ hôi đầm đìa trên người, lồng ngực phập phồng theo tiếng thở dốc dồn dập: “Đạo hữu, tốt xấu gì ngươi cũng từng có một vụ giao dịch lớn tới mấy vạn linh thạch với ta, cần gì phải lạnh nhạt vô tình như thế?”
“Giao dịch là giao dịch, ở nơi hoang vu dã ngoại này, ngay cả đồng môn cũng phải cảnh giác lẫn nhau, huống chi chỉ là người mới gặp mặt một lần?” Lục Huyền lạnh lùng nói.
“Đạo hữu, ta vất vả lắm đào thoát được từ trong tay tà ma, pháp khí phù lục và đan dược trên người đều đã dùng hết, hiện giờ tà ma có mặt ở khắp nơi, một nữ tử yếu đuối như ta rất khó sinh tồn được dưới thế cục như vậy.”
“Không biết có thể dựa vào đạo hữu hay không? Ta vốn tu tập bí thuật hợp hoan, có thể cho đạo hữu tùy ý thải bổ, vừa được sung sướng vô tận lại có thể gia tăng tu vi linh lực, chỉ cần đạo hữu chịu che chở nô tỳ, hết thảy đều nghe ngươi sai khiến.” Nữ tu họ Phạm cúi đầu nói, ngón tay nắm chặt góc áo, tựa như đang nghĩ đến điều gì đó, nét mặt hiện lên một tia đỏ ửng nhàn nhạt, khiến người ta không khỏi thương xót.
Nàng thấy Lục Huyền không có phản ứng, lại phơi bày ra dáng người quyến rũ, chậm rãi bước tới gần Lục Huyền.
“Được rồi, vậy ngươi cứ tạm thời ở lại bên cạnh ta đi.” Dường như Lục Huyền đã bị dáng vẻ đáng thương của nàng đánh động, hắn mềm lòng nói.
Chờ nữ tu kia tới gần hơn một chút, định bày tỏ lòng cảm kích với Lục Huyền. Đột nhiên, một tiếng vang rầm rầm truyền đến, kiếm khí giống như một cơn sóng lớn ngập trời cuốn tới, đánh ngã nữ tu họ Phạm kia trong ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của nàng. Chỉ trong chớp mắt, thân hình lồi lõm của nữ tu họ Phạm lập tức hóa thành vô số mảnh vỡ, để lộ ra bộ túi da người giấy đã bị kiếm khí chém nát.
“Hì hì, sao đạo hữu lại tuyệt tình như thế?”
Lục Huyền nhảy về phía sau, trong tay lại xuất hiện một tấm Đại Nhật kiếm phù tứ phẩm.
“Tà ma lớn mật, ta liếc mắt một cái đã nhận ra ngươi không phải người rồi!”
Lời nói vừa rơi, vô số kiếm khí màu đỏ thẫm lại bắn ra, chém bộ túi da người giấy vốn đã rách nát kia thành bột mịn, hóa thành hư vô.
Dùng Khiếu Hải kiếm phù đánh lén, lại dùng Đại Nhật kiếm phù vốn có hiệu quả khắc chế nhất định đối với tà ma để kết liễu là hoàn toàn có thể chém giết nó.
Đúng như dự đoán của hắn, dưới tác dụng của hai tấm kiếm phù tứ phẩm, vừa đối mặt, đã dễ dàng giết chết được nữ tu bị người giấy tà ma phụ thân kia.
“Hư Không Yểm Mục quan sát xung quanh lâu như vậy cũng không thấy bóng dáng của một tu sĩ nào, đột nhiên lại có một kẻ không biết từ nơi nào xuất hiện, đúng là quá mức đáng ngờ.”
“Quan trọng nhất là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ như ta chạy thoát khỏi Quỷ Vực cũng không dễ dàng, phải luân phiên vận dụng Ngũ Hành Độn Thuật và pháp khí Thanh Phù Vũ Y tứ phẩm mới trốn được tới đây. Một nữ tu am hiểu Âm Dương Hợp Hoan Thuật như ngươi trốn thoát khỏi Quỷ Vực cũng không lạ, nhưng tốc độ trốn thoát của ngươi còn nhanh hơn ta được?”
“Làm sao có thể chứ...”
Lục Huyền nhìn qua nữ tu đã hoàn toàn hóa thành hư vô giữa vô số kiếm khí, trong lòng thầm nghĩ.
“Không biết tà ma người giấy này đã theo dõi và tìm được ta như thế nào, nhờ năng lực đặc thù hay chỉ ngẫu nhiên đụng phải... Nếu thật sự bị nó theo dõi thì hơi rắc rối rồi đây.” Lục Huyền thầm nghĩ.
Hắn vốn cho rằng mình chạy thoát khỏi Quỷ Vực thì quãng đường sau đó sẽ bình an vô sự, nhưng không ngờ, vừa đến nơi đây lại đụng phải tu sĩ bị tà ma chiếm cứ thân thể, nếu không phải bản thân đã chuẩn bị đầy đủ, rất có thể hắn sẽ rơi vào cạm bẫy của đối phương.
Hắn lại nhanh chóng xuyên qua rừng rậm, Hư Không Yểm Mục và Đạp Vân Linh Miêu chịu trách nhiệm chú ý quan sát tình huống xung quanh.
Hồi lâu sau vẫn không xuất hiện bóng dáng tà ma, trong lòng hắn cũng yên tâm hơn nhiều.
“Cũng đến lúc đi tìm lão quỷ Huyền Âm kia rồi.”
“Dám nẫng tay trên món bảo vật thạch quan của ta, khiến cho Thánh Anh Quả trong tiểu viện không lấy được chất dinh dưỡng đầy đủ, nhất định phải tính sổ với lão mới được.” Khóe miệng Lục Huyền xuất hiện một nụ cười lạnh.
Trong Đa Bảo Lâu, tên chủ quán kia bị tu vi của lão quỷ Huyền Âm trấn trụ nên mới đưa thạch quan thần bí cho lão giả gầy còm, Lục Huyền chỉ có thể từ bỏ. Nhưng trong lòng hắn vẫn rất khó chịu, còn để Yêu Quỷ Đằng nhớ kỹ khí tức của lão giả gầy còm kia, xem có cơ hội đoạt lại món bảo vật vốn thuộc về mình hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận