Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 938: Kỳ Nhi Đừng sợi

Chương 938: Kỳ Nhi Đừng sợiChương 938: Kỳ Nhi Đừng sợi
Từng mảng núi non rừng rậm phía dưới nhanh chóng lướt qua, hai người Lục Huyền và Phan Hoằng một trước một sau ngổi trên phi chu, nhanh chóng xuyên qua giữa không trung.
“Đúng là có chuyện này, nhưng không tạo thành thương vong gì, chăng qua sau sự cô ây, ý tưởng vồn kiên định trong lòng Đinh đạo hữu đã có chút dao động rồi.” Lục Huyền khẽ cười nhạt, ý tứ ẩn chứa trong đó không cần nói cũng hiểu.
“Vậy là tốt rổi, một con hung thú tứ phẩm lại dám đánh lén tu sĩ Kết Đan, đúng là tự tìm đường chết, đầu óc bị khí tức hung sát hoàn toàn xâm nhập rổi. Nhưng trải qua chuyện lần này, nếu về sau Đỉnh đạo hữu biết biên báo hơn một chút cũng tôt."
Thái độ của Phan Hoằng với hung thú hơi có phần giống với Lục Huyền, gã luôn đi theo con đường thô bạo đơn giản, không hề tán đồng phương thức thuần hóa hung thú từ tốn, mất quá nhiều thời gian tỉnh lực như của Đinh Dục.
Nhất là mấy ngày này, gã đã cố ý đi điều tra thăm dò thông kê sô liệu hung thú đả thương người trong bí cảnh những năm gần đây. Kết quả đúng như Lục Huyền đã đoán trước, hung thú do Định Dục quản lý có số lần đả thương người nhiều hơn hắn bên gã.
Tuy trong chuyện này cũng bao gồm những sự cố ngoài ý muốn, không thể nói đó là kết quả tuyệt đối, nhưng ít nhiều cũng có thể chứng minh được vài điều.
Trong lòng gã nghĩ vậy nhưng lại đổi chủ để, trực tiếp lướt qua để tài này, tiếp tục nói chuyện phiềm với Lục Huyền: “Lục đạo hữu đã tới bí cảnh được một đoạn thời gian rồi, chắc hẳn đã quen thuộc với mọi thứ bên trong bí cảnh, thậm chí khả năng giao tiếp với hung thú của ngươi còn mạnh hơn cả ta và các tu sĩ khác bên trong bí cảnh."
“Thời cơ đã chín muổi, hôm nay ta sẽ dân đạo hữu đi thắm mây con hung thú ngũ phẩm và lục phẩm trong bí cảnh. Trong bí cảnh có nuôi bảy con hung thú ngũ phẩm và lục phẩm, mấy con này hung lệ hơn đám hung thú tam phẩm tứ phẩm kia khá nhiều. Chúng không phô trương thanh thể nhưng lại hung ác đến tận xương tủy, tận sâu trong linh hổn.”
“Nhưng cũng không cần lo lắng quá mức, thương hội đã bồ trí cầm chế trong cơ thể đám hung thú này rối, khiên chúng ta có thể khống chế hành động của chúng trên một mức độ nào đó, tới khi vạn bất đắc dĩ thậm chí còn có thể không chê sinh tử của bọn chúng." “Dưới tình huống bình thường, hầu như đám hung thú này đều ở trong khu vực hoạt động của mình, chung sông hòa bình với các tu sĩ. Chúng không giồng đám hung thú tứ phẩm linh trí gần như bằng không, chỉ dựa vào bản năng hung tính để công kích tu sĩ của thương hội kia. Ở trong bí cảnh này lâu nhưvậy, - đám hung thú cấp cao đã biết rõ kết cục khi sát hại tu sĩ, cho nên chỉ cần ngươi không chọc giận nó thì nó sẽ không tùy tiện công kích ngươi đâu." Phan Hoãng chậm rãi nói.
Lục Huyền ngồi yên lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu phụ họa, đồng thời trong lòng cũng âm thầm cảm khái nội tình của Hải Lâu thương hội này quá mức sâu dày rồi.
Lúc trước, khi còn ở bên trong Thiên Kiếm tông, dù có tổng động viên lực lượng của cả một tông thì đám linh thú hộ tông cấp bậc ngũ phẩm lục phẩm cũng chỉ có lắc đắc ba - bôn con thôi, còn không bằng một khu bí cảnh của Hải Lâu thương hội. Được Phan Hoằng dẫn dắt, Lục Huyền đã lần lượt trông thấy ba con hung thú ngũ phẩm. Trên thân mỗi con hung thú như vậy đều có khí tức hung sát nồng đậm giống như đã sắp hóa thành thực chât. Khi Lục Huyền cho chúng ăn, tuy thái độ của chúng rất lạnh nhạt, thậm chí còn có phần thù hẳn, nhưng chúng vẫn còn có thể duy trì vài phần lý tính, không chủ động công kích hai người Lục Huyền.
“Đây là Hắc Kỳ Báo ngũ phẩm, bên trong cơ thể có ẩn chứa huyết mạch dị chủng, mức độ hung hãn còn hơn ba con trước.” Phi chu nhẹ nhàng hạ xuông, Phan Hoăng chỉ vào một con hung thú cao lớn đang đứng cách đó không xa. Thân hình con hung thú này có vài phần tương tự với loài báo, trên đầu mọc ra một cái sừng thần dị, nó dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai người Lục Huyền, hô hấp nhẹ nhàng, không ngừng phun ra nuôt vào một mảnh sát khí đen nhánh. Lục Huyền lại dựa theo lệ cũ, lấy ra một miếng thịt yêu thú mà con hung thú này ưa thích rồi ném cho nó. Một luồng khí đen bắn ra từ trong miệng Hắc Kỳ Báo, thoáng chổc nó đã cuôn mây chục cân thịt yêu thú vào bụng. Tâm thần Lục Huyền ngưng tụ trên thân nó, trong đầu lập tức xuất hiện một ý niệm.
[Hắc Kỳ Báo, hung thú dị chủng ngũ phẩm, trong cơ thể ấn chứa một tỉa huyết mạch Hắc Kỳ Lân cực kỳ mỏng manh, nhục thân cường hãn, thủy hỏa bất xâm, có năng lực chấn nhiếp bách thú.)
[Đã bao lâu không nghe được tiếng mẫu thân gọi rồi? Không còn nhớ nổi nữa.]
“Không ngờ ẩn sâu trong lòng con Hắc Kỳ Báo hung dữ này lại chât - chứa một loại châp niệm yêu đuôi đáng thương như vậy."
Ý niệm biến mất, từng hình ảnh lướt qua. Lục Huyền chợt nhớ tới cảnh tượng khi mình đôi mặt với _ Thanh Huyền Lộc, ở thời điểm chấp niệm trong lòng yêu thú quá sâu thì tin tức hiện lên trong đầu hắn sẽ được phản chiều bằng hình ảnh. Linh thức của hắn nhẹ nhàng chạm vào những hình ảnh kia, trong nháy mắt đã vùi vào sâu ký ức của Hắc Kỳ Báo.
Lúc vừa mới sinh ra, nó vốn là một đứa nhóc con linh tính mười phần vừa mới tiếp xúc với Tu Hành giới, trong lòng cực kỳ khuyết thiêu cảm giác an toàn. “Kỳ Nhi đừng sợ, có mẫu thân ở đây rồi." Lúc này, một giọng nói dịu. dàng truyền vào tai nó. Nó cố gắng mở to hai mắt rồi nhìn thấy một con cự thú với hình thái dữ tợn, nhưng lại để lộ ra vẻ mặt dịu dàng thân thiết nhãt, đang chăm chú nhìn vào mình.
Lúc bắt đầu học cách đi săn, đối mặt với một con yêu thú có thực lực mạnh hơn mình rất nhiều, toàn thân nó phủ đầy vết thương, máu tươi đầm đìa, trong lòng đã có ý lui bước.
“Kỳ Nhi đừng sợ, ngươi làm được." Sau lưng lại truyền tới một giọng nói dịu dàng mà kiên định, trong thanh âm ấy ẩn chứa một nguồn sức mạnh vô cùng vô tận, đã cổ vũ cho nó xốc lên tỉnh thần, hung hãn lao về phía đối thủ.
Có vài tu sĩ Kết Đan cùng nhau xâm nhập vào sào huyệt nó đã sồng yên ồn rât nhiều năm, bọn họ muốn lây được Yêu Đan, cũng muôn bắt lầy nó khi ấy hãy còn nhỏ tuổi. Vẫn là bóng dáng cao lớn kia một mực . chăn trước mặt nó, một mình đổi mặt với đồng pháp khí phù lục như thể vô cùng vô tận.
Giây phút sinh tử, bóng dáng cao lớn kia đã thiêu đôt tỉnh huyết, vận dụng bí thuật của tộc Hắc Kỳ Lân, đưa nó ra ngoài nghìn dặm. “Kỳ Nhi đừng sợ, hãy cố gắng sống thật tốt.”
Hình ảnh hiện lên, Lục Huyền lặng im không biêt nên nói gì. “Không ngờ con Hắc Kỳ Báo này lại có quá khứ như vậy.” Hắn thầm thở dài một tiềng, lại lầy thêm một miềng thịt yêu thú, ném cho con hung thú cao lớn đang đứng cách đó không xa.
Ánh mắt hung thú thoáng đảo qua, dù trong lòng nghỉ hoặc không hiểu vì sao Lục Huyển lại cho nó thêm thịt, nhưng vân ăn hết, nét mặt không có bât cứ biên hóa nào.
“Lục đạo hữu, nên đi xem con hung thú tiếp theo rồi." Phan Hoằng bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận