Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 825: Làm Sao Ta Có Thể Không Nhớ Được?

Chương 825: Làm Sao Ta Có Thể Không Nhớ Được?
"Vì sao Lôi đạo hữu lại hỏi chuyện này?" Lục Huyền hiếu kỳ nói.
"Lục đạo hữu luôn ở bên trong động phủ dốc lòng bồi dưỡng linh thực, có thể không biết dạo gần đây bên trong Lôi Hỏa Tinh Động đã xuất hiện mấy sự kiện dị thường rồi. Có tà ma hoặc tà tu xâm nhập vào động phủ của tán tu, dùng phương thức tàn nhẫn hành hạ tu sĩ bên trong đến chết, nghe nói tử trạng kia cực kỳ thê thảm, thần hồn bị hút đi, cũng chẳng biết đã bay tới phương nào, thân thể chỉ còn lại một ít mảnh vụn mà thôi."
"Đúng là quá thảm." Lục Huyền nghe vậy, trên mặt xuất hiện biểu cảm buồn bã, trong giọng nói cũng có vài phần lo lắng không thôi.
"Cho nên, tốt nhất là trong khoảng thời gian này, Lục đạo hữu hãy chú ý cẩn thận một chút, để tránh bị tà ma hoặc là tà ma xâm nhập, gây tổn thương đến đạo hữu ngươi."
"Đa tạ Lôi đạo hữu đã nhắc nhở." Lục Huyền chân thành nói.
Lôi Chính có thể đi tới đặc biệt nhắc nhở hắn như vậy, cũng không uổng công hắn đã tín nhiệm đối phương.
"Lôi đạo hữu không cần phải lo lắng cho Lục mỗ. Lúc trước, ta có đi Hải Lâu thương hội tại Trích Tinh lâu bán ra không ít linh thực cấp cao, mua được lượng lớn đan dược gia tăng linh lực, sau đó nhờ vào may mắn đã đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ viên mãn rồi, xem như có thêm mấy phần sức lực tự vệ." Lục Huyền chậm rãi nói.
"Có tu vi của bản thân ta, lại cộng thêm trận pháp phòng hộ, cùng với một ít phù lục cấp cao đã chuẩn bị sẵn từ trước, nếu thật sự có tà tu xâm nhập vào, hẳn là ta vẫn có thể ngăn trở đối phương một phen." docfull.vn - Đọc Full Kho truyện dịch 35k/ tháng đọc tất cả kho truyện không quảng cáo.
"Lục đạo hữu đã đột phá đến Trúc Cơ viên mãn rồi? Chúc mừng chúc mừng!" Lôi Chính dùng linh thức đảo qua thân thể Lục Huyền, sau đó mỉm cười nói.
"Chỉ là chút tu vi do liều mạng dựa vào đan dược chồng chất mà lên thôi, có thể nói là hi vọng tiến thêm một bước đã cực kỳ nhỏ bé, quá mức xa vời, không giống Lôi đạo hữu có hy vọng vào đại đạo." Lục Huyền lộ ra một tia bất đắc dĩ.
"Có thể đột phá đến Trúc Cơ viên mãn, không cần biết là dùng loại phương thức nào cũng tương đối khá rồi, Lục đạo hữu đừng tự coi nhẹ mình." Lôi Chính lạnh nhạt nói.
Trước đó, Lục Huyền từng nhận lời trợ giúp gã, đi tới chỗ ở của Lôi Hỏa Tinh Sứ Tề Vô Hành giải quyết tình huống dị thường của Lôi Dực Điểu, trong lòng gã vẫn có chút cảm kích đối phương. Mà qua chuyện lần đó, Lôi Chính cũng được tận mắt nhìn thấy điểm bất phàm của Lục Huyền trên linh thực linh thú nhất đạo rồi, nên muốn kết bạn một phen.
"Đúng rồi, Lục đạo hữu, ngươi còn nhớ chuyện lúc trước ta từng nói với ngươi về linh chủng hay không?"
Làm sao ta có thể không nhớ được? Đã nhớ thương từ rất lâu rồi!
Lục Huyền thầm hô lớn ở trong lòng, đồng thời trên mặt cũng xuất hiện một tia vui sướng vừa đúng độ.
"Chuyện là từ nhiều năm về trước, ta từng đi du lịch đến Đại Hạ cảnh rồi ngoài ý muốn nhận được một món chí bảo truyền thừa của một đại gia tộc, đó là một hạt linh chủng đặc thù." Lôi Chính trầm giọng nói: "Hạt linh chủng này có chút đặc thù, không chỉ vì lai lịch mà bản thân linh chủng cũng cực kỳ hiếm thấy."
Nói đến đây, trong mắt Lôi Chính chợt xuất hiện một tia do dự, nhưng rất nhanh, vẻ mặt đã biến thành kiên định: "Lục đạo hữu từng nghe nói tới tu sĩ Nho đạo chưa?"
"Ta có nghe qua về những người này, dường như bọn họ cực kỳ hiếm thấy, trong quá trình tu hành lại tương đối chú trọng đến dưỡng khí nhất đạo." Lục Huyền nhẹ nhàng gật đầu.
Là sau khi đi tới Trung Châu này, hắn mới được nghe người khác nói qua về nhóm tu sĩ tu hành Nho đạo. Tu sĩ cần tinh thông chư tử bách gia, thi từ văn chương, từ đó ôn dưỡng tài hoa, văn khí, chính khí các loại ở trong người, có thể ngự khí đối địch, thường xuyên lui tới thế tục.
"Trong bảy cảnh của Trung Châu có một nơi tên là Đại Hạ cảnh. Nơi này văn đạo hưng thịnh, đại bộ phận tu sĩ tu luyện Nho đạo đều tụ tập ở nơi đó, sáu cảnh còn lại chỉ có số ít mà thôi. Từ nhiều năm về trước, ta từng du lịch tiến vào Đại Hạ cảnh, rồi ngoài ý muốn nhận được chí bảo truyền thừa của một đại gia tộc, đó là một hạt linh chủng đặc thù. Bởi vì không biết phẩm loại của linh chủng này nên đương nhiên cũng không thể nào biết được phương pháp đào tạo ra nó, bởi vậy bao nhiêu năm qua, ta vẫn một mực cất nó ở trong túi trữ vật của mình." Lôi Chính trầm giọng nói.
Lai lịch của hạt linh chủng này vốn không tầm thường, gã đã dự định sẽ tự mình bồi dưỡng ra nó, đáng tiếc là vẫn không tìm được phương pháp, chỉ có thể đặt nó ở trong túi trữ vật phủ bụi mà thôi.
Sở dĩ hiện giờ suy nghĩ trong đầu gã thay đổi, dự định giao linh chủng cho Lục Huyền, để hắn thay mình bồi dưỡng ra, cũng vì hai lý do chính.
Một là bản thân hiểu rõ Lục Huyền tinh thông linh thực nhất đạo, mà tính cách cũng coi như tin tưởng được.
Hai là linh chủng đã có dấu hiệu xói mòn sinh cơ, hiện giờ chỉ có hai con đường để lựa chọn, hoặc là mau chóng bán nó đi, hoặc là nghĩ trăm phương ngàn kế bồi dưỡng nó, gã vốn không muốn nhường hạt linh chủng quý hiếm mà bản thân phải hao hết tâm tư, vượt qua khó khăn mới lấy được cho người khác, trong lòng do dự hổi lâu, cuối cùng đành phải lựa chọn tin tưởng Lục Huyền.
"Lục đạo hữu có lòng tin sẽ bồi dưỡng ra nó hay không?" Nói đến đây, gã chợt quay đầu nhìn về phía Lục Huyền, nghiêm nghị hỏi.
"Những thứ khác có lẽ ta còn không có lòng tin, nhưng linh thực thì lại khác, Lục mỗ vẫn có chút thiên phú về linh thực nhất đạo." Lục Huyền vô cùng tự tin nói.
"Lôi đạo hữu cứ việc yên tâm giao hạt linh chủng ấy cho tại hạ, Lục mỗ hứa với ngươi, nhất định sẽ bồi dưỡng ra nó thay đạo hữu." Trong lòng hắn cực kỳ tò mò đối với loại linh chủng có liên quan đến Nho đạo vừa được Lôi Chính nhắc tới, chỉ ước gì có thể lập tức nhận lấy nó rồi bắt đầu đ bồi dưỡng.
"Có lời này của Lục đạo hữu là đủ rồi." Lôi Chính gật đầu, sau đó nhanh chóng lấy một hạt linh chủng có hình thái quái dị từ trong túi trữ vật ra.
Linh chủng này có hình bầu dục, kích thước bằng trứng gà nhưng không được tròn trịa cân bằng như thế, mà ngược lại có cảm giác hạt linh chủng này được tạo thành bởi vô số những đường cong màu đen với độ nông sâu không đồng nhất quấn quanh lại mà thành, một luồng khí tức mực dầu khuếch tán ra ngoài, bay vào trong mũi Lục Huyền.
Chờ tới khi ngưng thần nhìn kỹ, những đường cong màu đen kia lại là từng chữ màu đen với hình thái bất định, không ngừng biến hóa, bởi vậy lúc ban đầu hắn không thể nhìn ra.
"Đây cũng là linh chủng đặc thù trong miệng Lôi đạo hữu?" Trong nháy mắt khi Lục Huyền nhìn thấy linh chủng, tinh thần hắn lập tức rung lên, một mực nhìn chằm chằm đến không chớp mắt vào hạt linh chủng ấy, trong miệng cũng gấp gáp hỏi Lôi Chính một câu.
"Không sai, Lục đạo hữu cảm thấy thế nào?" Lôi Chính vốn co tính cách trầm ổn, vững vàng vậy mà giờ phút này cũng có chút thấp thỏm, không nhịn được lập tức hỏi Lục Huyền.
"Không thành vấn đề, ngươi cứ yên tâm đi, ta nhất định có thể bồi dưỡng ra nó." Lục Huyền khẳng định tới ba lần liên tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận