Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 169: Biểu Cảm Của Hầu Diệu Lan!

Chương 169: Biểu Cảm Của Hầu Diệu Lan!
"Nếu ta nhớ không nhầm thì đây là gốc Hầu Diện Lan có biểu cảm tức giận đã được ta cho ăn đầu tiên thì phải, vì sao nó lại xuất hiện biến hóa như vậy? Điều gì đã làm thay đổi biểu cảm hình thành bên trong cánh hoa Hầu Diện Lan, đây không phải là biểu cảm ở trạng thái tĩnh sao?" Lục Huyền cau mày, hắn cứ nhìn chằm chằm vào Hầu Diện Lan trong linh điền, bắt đầu đắm chìm vào suy nghĩ.
"Lục sư đệ, đã làm xong công chuyện rồi còn đứng đó làm gì?" Nghiêm Bình đi ngang qua đang chuẩn bị trở về tu luyện, lại thấy Lục Huyền cứ đứng ngẩn ngơ tại chỗ mới tò mò hỏi.
"Nghiêm sư huynh, ta có một thắc mắc về Hầu Diện Lan, sư huynh có kinh nghiệm phong phú trên phương diện bồi dưỡng loại linh thực này, có thể giải đáp thay ta được không?"
"Lục sư đệ mời nói."
"Biểu cảm bên trong cánh hoa của Hầu Diện Lan là vừa sinh ra đã thế, và không theo quy luật nào sao? Ví dụ như khi thỏa mãn một điều kiện nào đó, biểu cảm bên trên sẽ phát sinh biến hóa chẳng hạn."
"Thì ra là ngươi suy nghĩ về cái này. Sư đệ đã nghĩ nhiều rồi. Ta nghe nói, Linh thực sư nào từng trồng Hầu Diện Lan cũng có suy đoán giống như sư đệ, nhưng sau khi thí nghiệm một phen, tất cả đều không phát hiện ra điều gì. Dù dùng cách thức thông thường đào tạo Hầu Diện Lan, vẫn đạt được linh thực thành thục phẩm chất như thường. Vì vậy, loại suy nghĩ này đã nhanh chóng bị bác bỏ, bọn họ cũng đưa ra phán đoán rằng những biểu cảm này chỉ đơn thuần là đặc điểm của riêng Hầu Diện Lan mà thôi. Lục sư đệ cứ ngẫm lại mà xem, ngay cả sư thúc Trúc Cơ bên trong tông môn thí nghiệm một hồi cũng không phát hiện ra quy luật gì, thì hiển nhiên là trong chuyện này không có gì bất thường rồi. Cho nên chúng ta cứ nghiêm túc bồi dưỡng chúng nó là được, không cần phải suy nghĩ bậy bạ." Nghiêm Bình trầm giọng nói.
"Nghiêm sư huynh nói có lý, ta chỉ tò mò một chút mà thôi, sẽ không chậm trễ lơ là, làm ảnh hưởng đến quá trình bồi dưỡng Hầu Diện Lan phát triển."
Lục Huyền nhìn biểu cảm lạnh lùng của Hầu Diện Lan, rồi lập tức cùng Nghiêm Bình, quay về nhà gỗ nghỉ ngơi.
"Đến cùng là vì sao biểu cảm lại biến đổi chứ? Có liên quan đến chuyện ta thi triển Linh Vũ Thuật và cho chúng ăn dị trùng không? Nếu có liên quan, thì vì sao ta đã dùng Linh Vũ Thuật để tẩm bổ rồi nhưng nó vẫn tỏ vẻ tức giận?" Lục Huyền ngồi trên ghế, xuyên qua cửa sổ quan sát những gốc Hầu Diện Lan với biểu cảm khác nhau bên trong linh điền, lại lập tức rơi vào trầm tư.
Hắn vẫn cho rằng, sự thay đổi biểu cảm kia nhất định có liên quan đến một số nhân tố nhất định nào đó, chỉ có điều những tu sĩ khác chưa phát hiện ra mà thôi.
Vạn vật đều có linh, thực vật phổ thông thường gặp còn có những tập tính riêng, huống chi là linh thực?
Thêm chữ linh có nghĩa là cấp độ linh hồn sinh mệnh đã được cải thiện, và chuyện có nhiều biểu hiện kỳ lạ cũng là điều hợp lý.
Thông qua khả năng nắm bắt trạng thái tức thời của linh thực, Lục Huyền đã nhận ra được một điều, đó là đa phần những loại linh thực từng được hắn gieo trồng trước đó, đều có một chút linh tính nhất định, hơn nữa, linh thực có phẩm cấp càng cao thì linh tính càng mạnh.
Bởi vậy hắn càng thêm chắc chắn, Hầu Diện Lan nhị phẩm cũng giống như thế, và tình huống biểu cảm thay đổi kia tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, nó còn ẩn chứa một bí ẩn khác.
"Xem ra phải tìm cơ hội đào một gốc Hầu Diện Lan lên thử xem." Trong đầu hắn lập tức lóe lên ý tưởng này.
Sau nửa ngày hoàn thành công chuyện chăm sóc, Lục Huyền đợi bên ngoài sơn cốc một lúc, rồi mới chờ được một con Linh hạc đi ngang qua sơn cốc, hắn lại tiêu tốn một viên linh thạch để trở về động phủ của mình.
Hắn vừa đẩy cửa vào, một tia sáng màu đen đã nhanh chóng chạy vụt qua khe cửa, chờ đến lúc tiến vào trong viện, lại thấy Đạp Vân Linh Miêu đang ưu nhã ngồi trên một tảng đá, dùng con ngươi xanh biếc lạnh lùng theo dõi hắn.
Lục Huyền có chút buồn cười về nhóc con này, hắn nhẹ nhàng tiến tới, nhéo hai chỏm lông trên chóp tai Đạp Vân Linh Miêu, làm nó phát ra giọng gió ngao ngao.
Thảo Khôi Lỗi vẫn đang tuần tra không mệt mỏi trong linh điền, Lục Huyền nhớ lại mình đã lâu không cho nó ăn linh thạch, trong lòng không khỏi có chút áy náy. Hắn lập tức cầm một viên toái linh tới nhét vào cái đầu cỏ to lớn của Thảo Khôi Lỗi.
Trong ao linh tuyền, bốn con Thiết Ngao Giải đang trốn bên dưới tảng đá kỳ lạ, đôi càng xanh đen giống như đại đao không ngừng kẹp lên tảng đá lớn kia. Sau vài ngày được nuôi dưỡng bằng linh tuyền nồng đậm linh khí bên trong động phủ, mấy con ấu thú Thiết Ngao Giải này đã trở nên hoạt bát hơn trước kia rất nhiều.
Hắn không kịp nghỉ ngơi, lại tiếp tục đi dò xét bên trong linh điền một vòng, tưới nước linh tuyền cho Thanh Diệu Linh Trà, rắc quáng thạch tinh thiết xung quanh Đồng Cốt Trúc, tẩm bổ máu Bích Thủy Mãng cho Giao Đằng, cẩn thận tìm và tưới ẩm Huyễn Yên La Quả, dẫn dắt từng đường văn biến hóa trên người Lưu Quang Mộc, và chăm sóc Huyết Ngọc Tham, Linh Huỳnh Thảo, Âm Hòe.
Sau khi hắn kiểm tra xong tất cả những gốc linh thực của mình, nửa ngày đã trôi qua.
Mặc dù tương đối bận rộn, nhưng Lục Huyền rất yêu thích cuộc sống như thế này.
Linh thực bên trong linh điền động phủ có liên quan trực tiếp đến phần thưởng bên trong quầng sáng, đương nhiên không thể lơ là rồi. Mà sau khi hắn nhận nhiệm vụ chăm sóc Hầu Diện Lan, có thể nhận được Kiếm Ấn khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ dùng Kiếm Ấn đi đổi lấy những loại linh chủng quý hiếm cao cấp hơn, vì vậy công việc này cũng quan trọng không kém.
Có triển vọng đến từ phần thưởng bên trong quầng sáng cùng với linh chủng quý hiếm, Lục Huyền cảm thấy mình có bận rộn hơn nữa cũng không thành vấn đề.
Ngày hôm sau, hắn kiểm tra đại khái tình trạng sinh trưởng của linh thực trong linh điền, rồi ngựa không dừng vó đi tới trong sơn cốc.
"Lục sư đệ còn chưa đút cho Hầu Diện Lan ăn hết sao?" Sau khi Nghiêm Bình đã làm xong chuyện, gã đi ngang qua khu vực Lục Huyền phụ trách, chợt quan tâm mở miệng hỏi một câu.
"Đúng vậy, Nghiêm sư huynh, hôm nay ta làm việc chậm hơn ngày hôm qua một chút." Lục Huyền vừa cười vừa nói.
Chờ Nghiêm Bình tiến vào trong phòng, hắn mới dùng linh thức đảo qua linh điền rồi đi tới một khu vực hẻo lánh ở nơi này.
Linh lực trong người hắn lặng lẽ phun ra, trực tiếp thi triển Địa Dẫn Thuật, khiến cho khu vực linh nhưỡng bên cạnh đoạn rễ cây của Hầu Diện Lan lập tức lỏng ra, gốc cây bị hắn dễ dàng rút ra ngoài, nhưng ngay sau đó, hắn lại trồng cây Hầu Diện Lan kia về đúng chỗ cũ.
Một ý niệm hiện lên trong đầu hắn.
【Hầu Diện Lan: linh thực nhị phẩm, sau khi thành thục có thể dùng để luyện chế một số đan dược đề thăng linh lực.】
【Thích ăn dị trùng, biểu hiện của cánh hoa sẽ thay đổi theo trạng thái của chính nó.】
【Hôm nay ăn trùng ngon thật đấy! Quá tuyệt vời! 】
"Hả?" Lục Huyền ngắm nhìn cánh hoa vẫn duy trì biểu cảm thờ ơ kia, trên mặt lập tức hiện đầy dấu hỏi chấm: "Đây là trạng thái biểu cảm nên có của ngươi sau khi ăn đồ ngon sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận