Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 563: Cái Này Gọi Là Thiên Phú!

Chương 563: Cái Này Gọi Là Thiên Phú!
Đúng là một gốc Phong Lôi Kiếm Thảo tam phẩm vô cùng trân quý, nhưng đứng trước mặt phương pháp ngưng luyện linh chủng, nó lại không là gì cả.
Kiếm đường Thiên Kiếm Tông đã truyền thừa nhiều năm như vậy, nhưng chỉ có hơn hai mươi phương pháp ngưng luyện linh chủng Kiếm Thảo tam phẩm hoàn chỉnh mà thôi. Nếu có thể mày mò ra phương pháp ngưng chủng Phong Lôi Kiếm Thảo, Lục Huyền âm thầm suy đoán, hẳn là dựa vào thành tựu bậc này, hắn hoàn toàn có thể đi ngang trong Kiếm đường rồi.
Hắn phỏng theo phương pháp ngưng chủng của Kiếm Thảo nhị phẩm phổ thông, sau đó dùng linh thức cẩn thận dẫn dắt những luồng kiếm quang màu đen đậm phía trên Phong Lôi Kiếm Thảo gần thành thục. Vô số kiếm quang sinh động nhỏ như sợi tóc được hắn chậm rãi thu gom lại, rồi không ngừng áp súc kết hợp và dung nhập vào bên trong cây.
Kiếm quang sắc bén rất khó khống chế, quá trình áp súc kết hợp thường kết thúc trong thất bại, nếu rơi vào trường hợp nghiêm trọng, thậm chí quá trình này còn gây ra đôi chút tổn thương cho bản thân cây.
Lục Huyền không hề nản chí, hắn liên tục rút ra bài học kinh nghiệm và vô cùng kiên nhẫn lặp lại quá trình trên.
Cũng may, hắn có thể cảm nhận được trạng thái chi tiết của cây và hoàn toàn có thể căn cứ vào trạng thái linh thực để ngăn ngừa từ sớm, tránh được rất nhiều nhân tố gây thất bại.
Dần dần, rất nhiều kiếm quang sâu thẳm giống như những con ngựa được thuần hóa, từ từ dung hợp vào bên trong Kiếm Thảo dưới sự điều khiển tinh tế từ linh thức bén nhạy của Lục Huyền.
Lục Huyền tiếp tục dẫn dắt sinh cơ bên trong Kiếm Thảo, ngưng tụ vô số kiếm quang nhỏ bé đã bị nén đến cực điểm, chậm rãi ân cần nuôi dưỡng.
Sau khi cố gắng hết lần này đến lần khác, cuối cùng Lục Huyền cũng nhìn thấy một tia hy vọng thành công. Ở trong một gốc Phong Lôi Kiếm Thảo gần thành thục, có ba nguồn năng lượng nhỏ đến nỗi khó mà phát hiện ra được, khí cơ sắc bén nhưng khá là nội liễm, mang đến một loại cảm giác hài hòa hơi quái dị. Đồng thời, nó cũng tỏa ra một tia sinh cơ tinh thuần không gì sánh được, dường như có một thứ gì đó đang dần được thai nghén bên trong.
"Cuối cùng cũng thành công bước đầu tiên rồi!" Lục Huyền cảm nhận được biến hóa bên trong Kiếm Thảo, trong lòng vui sướng vô cùng.
"Tiếp theo là cẩn thận nuôi dưỡng ba loại khí cơ nhỏ bé này thành linh chủng. Nếu thành công, có thể tiến hành thí nghiệm trên Phong Lôi Kiếm Thảo ở những giai đoạn sinh trưởng khác, từ đó tìm ra phương pháp ngưng luyện linh chủng hữu hiệu. Một gốc Kiếm Thảo thành thục đổi được ba hạt linh chủng, có vẻ như không đáng kể cho lắm. Nhưng có thể chờ sau khi tích góp càng nhiều kinh nghiệm ngưng chủng, sẽ tiến tới điều chỉnh cải biến một số điểm nhỏ khác, thứ này vẫn còn khoảng trống rất lớn để gia tăng trên diện rộng."
Vào những lúc như thế này, Lục Huyền cũng không đoái hoài đến tổn thất quầng sáng màu trắng của mình. Bởi vì chỉ cần hắn có thể tổng kết thành công phương pháp ngưng luyện linh chủng thì rất có thể, phần thưởng hắn nhận được từ Kiếm đường sẽ vượt xa quầng sáng phần thưởng kia không biết bao nhiêu lần.
Trong quá trình thử ngưng kết linh chủng Phong Lôi Kiếm Thảo, hắn cũng cẩn thận bồi dưỡng hai chủng Kiếm Thảo tứ phẩm.
Phía bên Kiếm Khổng Tước, linh lực Lục Huyền dâng trào, một đạo Phong Lôi kiếm khí sâu thẳm xuất hiện, hắc phong quanh quẩn cùng với sấm sét rung động và hồ quang nhún nhảy.
Dưới sự khống chế của hắn, kiếm khí nhanh chóng phân hóa thành hơn chục luồng kiếm quang, mơ hồ kết thành một tòa kiếm trận, vừa rít gào vừa được chậm rãi rót vào bên trong Kiếm Khổng Tước.
Được rất nhiều kiếm quang tẩm bổ, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, Kiếm Khổng Tước đã như con chim công xòe đuôi, tầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau, kiếm khí mặc sức triển lộ phong thái của mình, bên trong vẻ đẹp mỹ miều lại ẩn chứa sát khí sắc bén.
Trồng Kiếm Khổng Tước được một đoạn thời gian dài như vậy rồi, Lục Huyền đã nắm giữ 《 Khổng Tước Kiếm Trận 》 đến trình độ tương đối thuần thục, chỉ cần vài giây ngắn ngủi là hắn có thể phân hoá kiếm quang, kết xuất kiếm trận.
Bởi vì Kiếm Thiên Kiêu đã được trồng khá lâu cũng đang bước vào giai đoạn thành thục, mấy chục hư ảnh kiếm khí không ngừng bay lượn, vây quanh Kiếm Thảo, hai luồng kiếm quang gấp lại giống như đôi cánh hơi mỏng, bên trong ẩn chứa kiếm ý vô cùng lẫm liệt, đồng thời cũng có tốc độ cực nhanh, để lại từng đạo tàn ảnh trên không trung.
Kiếm khí giống như con cú rơi xuống trên linh thực Kiếm Thiên Kiêu, hòa làm một thể với đống cành lá bình thường có tạo hình như trường kiếm, đôi cánh xòe ra, cánh chim cũng giống hệt những thanh kiếm sắc dài mảnh, tỏa ra nhuệ khí bức ngươi.
"Cũng không biết Kiếm Thảo tứ phẩm có thể mở ra quầng sáng phần thưởng gì..." Lục Huyền nhìn gốc Kiếm Thiên Kiêu bên cạnh, trong mắt lóe lên một tia mong đợi.
Khoảng thời gian tiếp theo, hắn vẫn ở yên bên trong động phủ giống như một lão nông dân, cần cù hết mình chăm bón rất nhiều linh thực trong linh điền.
Vào ngày hôm đó, có một vị khách không mời mà đến đã gõ cửa động phủ của hắn.
"Bách Lý, lâu rồi không gặp, sao hôm nay đệ lại có thời gian tới đây thăm ta vậy?" Lục Huyền nhẹ giọng nói với thanh niên thanh tú trước mặt mình.
Thanh niên nọ khẽ híp đôi mắt hẹp dài xuống, gã chính là Bách Lý Kiếm Thanh – người từng bái nhập vào tông môn cùng một đợt với hắn.
"Lục đại ca? Huynh dùng linh thức cảm ứng tu vi của ta đi?" Trên mặt Bách Lý Kiếm Thanh nở nụ cười đắc ý.
"Đệ đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ rồi?" Lục Huyền dùng linh thức quét qua rồi vô cùng kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, về sau ta cũng là đệ tử nội môn Thiên Kiếm Tông!"
"Ha ha, chúc mừng chúc mừng!" Lục Huyền mừng rỡ thay gã, hắn cực kỳ hưng phấn vỗ vào vai vị sư đệ của mình.
"Hì hì, nói không chừng về sau ta sẽ đuổi kịp, thậm chí tu vi còn có thể vượt qua Lục đại ca đấy, đến lúc đó, nhất định phải làm cho huynh gọi ta một tiếng sư huynh mới được." Bách Lý Kiếm Thanh mặc sức tưởng tượng nói.
"Vậy thì đệ phải nỗ lực càng nhiều hơn rồi." Lục Huyền lộ ra một nụ cười vô cùng bí hiểm.
"Á, Lục đại ca đã là Trúc Cơ trung kỳ? Không phải mỗi ngày huynh chỉ bồi dưỡng linh thực thôi sao? Làm thế nào mà tu vi của huynh tiến bộ nhanh như vậy? Lục đại ca, ta muốn học làm ruộng!" Bách Lý Kiếm Thanh rên rỉ nói.
Gã vẫn còn nhớ rõ, lúc bái nhập vào tông môn cùng với Lục Huyền, tu vi của gã còn nhỉnh hơn hắn một chút, Không ngờ tu vi của người được xưng là Linh thực sư như Lục Huyền, lại tiến bộ rất nhanh sau khi gia nhập tông môn.
Đầu tiên, hắn nhanh chóng đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ, tấn thăng làm đệ tử nội môn. Về sau này, chờ tới lúc gã đột phá rồi, cứ tưởng rằng bản thân có thể kéo gần lại khoảng cách với Lục Huyền, nhưng không ngờ Lục Huyền đã âm thầm đạt đến cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ từ lâu rồi.
"Bách Lý đạo hữu, làm ruộng cũng không phải thứ đệ muốn học là có thể học được đâu. Cái này gọi là thiên phú." Lục Huyền trêu chọc một câu.
Tuy hai người đã lâu không gặp nhau, nhưng khi ở bên cạnh nhau vẫn rất tự nhiên thoải mái, không hề vì tu vi thay đổi, địa vị thay đổi mà mối quan hệ này phát sinh biến hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận