Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 315: Tiến Vào Phúc Địa!

Chương 315: Tiến Vào Phúc Địa!
Trên bầu trời, có hàng nghìn hàng vạn ngôi sao đang lưu chuyển, thỉnh thoảng cũng có một tia kiếm khí xẹt ngang qua hư không giống như một ngôi sao băng chói mắt.
Lục Huyền khẽ lắc đầu, rũ bỏ loại cảm giác không khỏe rất nhỏ vừa thoáng lóe lên, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh.
Lúc này, hắn đang bay lơ lửng giữa không trung, dưới chân là một mảnh hư vô mờ mịt, không biết chính xác vị trí, cũng không nhìn được bất cứ điều gì ở phía dưới.
"Chẳng lẽ ta đã tiến vào bên trong đại trận thủ hộ của tông môn là Chu Thiên Tinh Đấu Kiếm Trận rồi?" Lục Huyền nhìn những ngôi sao đầy trời cùng với kiếm ý cường đại thỉnh thoảng lại xẹt qua kia, trong đầu lập tức nhớ đến lúc mình mới nhập môn, đã từng nhìn thấy đại trận hộ tông từ xa. Khi ấy, vị đồng môn dẫn hắn tiến vào nơi này có nói, Chu Thiên Tinh Đấu Kiếm Trận là trận pháp thất phẩm, dù cường giả cảnh giới Nguyên Anh rơi vào trong đó cũng gặp phải nguy cơ bỏ mình.
Cách vị trí của hắn chừng mười mấy trượng, có một tu sĩ trung niên với sắc mặt trắng bệch, toàn thân tỏa ra hàn ý vô tận, đang lẳng lặng đứng giữa không trung, khí tức mênh mông như biển, lớn đến vô hạn vô biên.
"Xin chào sư thúc." Sắc mặt Lục Huyền thoáng thay đổi, hắn vội vàng kính cẩn thi lễ vấn an.
Tu sĩ trung niên kia khẽ gật đầu, nhưng vẫn im lặng không nói lời nào.
Lục Huyền lặng lẽ lùi lại, chợt phát hiện đã có mười mấy tu sĩ đang đứng xung quanh mình rồi, trên tay mỗi người đều cầm một tấm Kiếm Lệnh. Không ngừng có đệ tử nội môn đột nhiên xuất hiện ngay giữa không trung, có mấy người trong đó đã từng nói chuyện với Lục Huyền, ngay cả Liễu Tố từng gặp mặt mấy lần cũng đứng trong hàng ngũ này.
"Lục sư đệ, không ngờ lại được tiến vào phúc địa cùng với ngươi." Liễu Tố vừa trông thấy Lục Huyền, trong mắt lập tức lóe lên một tia vui mừng, nàng âm thầm truyền âm nói.
"Chào Liễu sư tỷ, ta chỉ gặp may mà thôi, trước đó từng giải quyết vấn đề sinh sản của linh thú giúp một vị đệ tử chân truyền là Cát sư huynh, sư huynh ấy vui vẻ nên tặng cho ta một tấm Kiếm Lệnh. Nhưng sư tỷ cũng hiểu ta mà, ta luôn say mê bồi dưỡng linh thực, thường xuyên bỏ bê tu hành, nên tu vi khá là bình thường, không giỏi đấu pháp, sau khi tiến vào phúc địa, xin sư tỷ hãy chiếu cố nhiều hơn." Lục Huyền mỉm cười, lập tức truyền âm đáp lại Liễu Tố.
"Chiếu cố lẫn nhau là chuyện nên làm."
Liễu Tố lặng lẽ bay sang một bên, không nói gì với Lục Huyền nữa.
Lục Huyền lại chuyển hướng chú ý đến hơn ba mươi vị đệ tử nội môn cùng sở hữu Kiếm Lệnh, trong nhóm này có hơn hai mươi người tu vi tương đương với hắn, cũng là cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ, còn mười mấy người khác đã đạt đến Trúc Cơ trung kỳ, ngoài ra còn có mấy người hắn không nhìn thấu tu vi, không rõ nguyên nhân là họ có bảo vật công pháp che giấu tu vi, hay do tu vi giữa hai bên chênh lệch quá lớn.
"Theo ta được biết, trong tông môn có khoảng hơn hai trăm vị tu sĩ Trúc Cơ, trừ những đồng môn đang bế quan tu luyện hoặc đang đóng quân ở nơi khác, hay đã ra bên ngoài thăm dò tìm kiếm cơ duyên, thì gần một nửa đệ tử nội môn còn ở lại bên trong tông môn, đều phải cạnh tranh tư cách tiến vào phúc địa."
Trong hơn ba mươi tu sĩ Trúc Cơ này, tu vi của hắn nằm ở tầng chót nhất, cạnh tranh kịch liệt như thế cũng làm Lục Huyền có chút căng thẳng.
"Được rồi, mọi người đã đến khá đông đủ. Lần này, ta là ngươi mở Lãng Nguyệt phúc địa, còn chuyện bảo vệ và trông coi phúc địa sẽ do một vị Kết Đan chân nhân khác đảm nhiệm. Có lẽ một vài người trong số các ngươi đã từng tiến vào phúc địa rồi, hẳn là bọn họ đã nắm rất rõ các quy củ ở bên trong, song ta vẫn sẽ nhắc lại một lần nữa.”
“Sau khi tiến vào phúc địa, trong quá trình các ngươi thăm dò cũng phải gánh vác chức trách xử lý yêu thú ở nơi này, đương nhiên tài liệu yêu thú lấy được đều sẽ thuộc về các ngươi. Yêu thú trong phúc địa đều thuộc những giống loài quý hiếm, rất khó gặp được trong Tu Hành giới, chỉ tính riêng tài liệu thôi cũng đủ xứng đáng để các ngươi lặn lội đi một chuyến này rồi. Bởi vì khu vực bên trong phúc địa thường xuyên được dọn dẹp, nên về cơ bản, các ngươi đều có thể đối phó được những tình huống bất ngờ bên trong, nhưng nếu gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, có thể xin giúp đỡ từ Kết Đan chân nhân."
"Ta còn muốn nói một câu nữa, đó là triệt để nghiêm cấm chuyện đồng môn chém giết lẫn nhau bên trong phúc địa, có thể tranh đấu nhưng không được tử đấu, nếu bị phát hiện đã giết hoặc phế đồng môn, nhẹ thì cấm túc trăm năm, nặng thì rút hồn luyện phách, trọn đời không thể tiến vào luân hồn. Tất cả đã nhớ kỹ chưa?"
"Nhớ kỹ rồi." Mọi người đồng thanh gật đầu đáp.
"Tốt. Nếu tuân thủ được những điều này, các ngươi sẽ nhận được cơ duyên xứng đáng."
Nói đến đây, mảnh hàn ý nồng đậm tỏa ra trên người vị tu sĩ trung niên có sắc mặt trắng bệch kia đã dịu đi rất nhiều, khóe miệng gã cũng cứng nhắc nhếch lên, sau đó mở rộng hai tay, khiến cho số Kiếm Lệnh trong tay mọi người lần lượt bay ra, tụ tập lại cùng một chỗ.
Ngay sau đó, những ngôi sao đầy trời bắt đầu vận chuyển theo một loại quỹ tích huyền ảo khó hiểu vô cùng, và chẳng biết từ lúc nào, bên trong hư không đã xuất hiện một cánh cổng ánh sáng mờ nhạt. Thi thoảng, bên trong cánh cổng ánh sáng ấy lại có các loại cảnh tượng kỳ dị lóe sáng lên, dường như bên trong đang ẩn chứa cả một thế giới vô cùng thần kỳ.
Một luồng kiếm quang dài cả trăm trượng nhanh chóng ngưng tụ lại, giống như tia lửa điện,nó trực tiếp xẹt qua khoảng cách hơn trăm dặm chỉ trong nháy mắt, rồi hung hăng đâm vào cánh cổng ánh sáng mờ nhạt kia.
Trên cổng ánh sáng xuất hiện một khe hở hẹp dài, khe hở ấy không ngừng lan rộng, cuối cùng đã hình thành nên một lỗ hổng khá lớn.
"Vào đi thôi."
Nghe được tu sĩ trung niên nói như vậy, trong lòng Lục Huyền có chút bồn chồn, hắn giẫm lên Tử Điện Kiếm, đi theo phía sau những đệ tử nội môn khác, cùng tiến vào bên trong lỗ hổng khổng lồ kia.
Sau một hồi choáng váng, Lục Huyền đã hạ xuống một khu rừng với những cây cổ thụ cao chọc trời. Hắn cắm Tử Điện Kiếm vào Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm vẫn được treo ở bên hông, hai tấm Thủy Long phù tam phẩm từ từ trượt ra khỏi ống tay áo, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay hắn. Linh thức cẩn thận khuếch tán ra, hắn nhanh chóng phát hiện trong vòng trăm trượng xung quanh không có bất cứ tình huống khác thường nào.
Lúc này, Lục Huyền mới thoáng yên tâm trở lại.
"Xem ra hơn ba mươi đệ tử nội môn đã bị thả ngẫu nhiên đến nhiều khu vực khác nhau bên trong phúc địa, cũng không biết những người khác tiến vào khu vực nào.” Trong lòng hắn nghĩ thầm, ánh mắt vẫn một mực chăm chú quan sát tình huống xung quanh.
Chung quanh hắn có rất nhiều cổ thụ cao ngút trời, liếc mắt không trông thấy phần ngọn, chỉ thấy vô số những cành lá màu xanh đen, che khuất cả khoảng trời, khiến cho khu vực bên dưới trực tiếp biến thành một vùng tối tăm, có hàng nghìn hàng vạn cành cây thô to rủ xuống, chen chúc chật chội vô cùng.
"Linh khí nồng đậm tinh thuần hơn cả trong nội tông, không hổ là phúc địa của tông môn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận