Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1113: Lối Rẽ Vận Mệnh!

Chương 1113: Lối Rẽ Vận Mệnh!Chương 1113: Lối Rẽ Vận Mệnh!
Lục Huyền kiềm chế suy nghĩ muốn đọc sách vừa trỗi dậy trong lòng, rồi cẩn thận nhổ gốc bảo thụ nọ từ trong linh nhưỡng ra. Tâm thần ngưng tụ phía trên bảo thụ, lập tức hiểu rõ được tin tức chỉ tiết về nó.
[Cửu Nho Bảo Thụ, linh chủng lục phẩm, cần sống trong hoàn cảnh văn khí nồng đậm, dùng thi từ văn chương, kinh nghĩa Nho gia tẩm bổ bồi dưỡng hàng ngày mới có thể thành thục được. Sau khi thành thục, cành lá có thể dùng làm nguyên liệu luyện chế pháp khí Nho gia cao cấp, sau khi sử dụng trái linh quả do nó ngưng kết ra có thể tăng cường văn khí trong cơ thể tu sĩ Nho đạo trên diện rộng.]
“Linh chủng lục phẩm toàn thân là bảo, chỉ tiếc... hầu hết công dụng của nó chỉ gói gọn trong phương diện Nho đạo mà thôi, thứ này không có mấy tác dụng đối với Kết Đan Chân Nhân bình thường, nhưng với những tu sĩ Nho đạo, lại tương đương với chí bảo” Lục Huyền không khỏi cảm khái nói.
Hắn tạm thu Cửu Nho Bảo Thụ vào trong Thao Trùng Nang, ánh mắt lập tức rơi vào quâng sáng màu trắng vừa lặng lẽ xuất hiện tại vị trí bảo thụ sinh trưởng vừa nãy. “Quảng sáng của linh chủng lục phẩm..” Trong mắt tràn đầy chờ mong, hắn nhẹ nhàng giơ tay tới chạm vào mặt ngoài của quầng sáng. Trong nháy mắt khi bàn tay kia chạm vào, quầng sáng lập tức võ tan trong im lặng, hóa thành những điểm sáng nhỏ xíu bay đây trời. Vô số điểm sáng nhanh chóng ngưng kết thành hư ảnh một tòa cung điện, rất nhanh đã chui vào cơ thể Lục Huyền. Cùng lúc đó, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý niệm.
[Thu hoạch một gốc Cửu Nho Bảo Thụ lục phẩm, nhận được bảo vật Đại Nho Văn Cung thất phẩm.]
Ý niệm biến mất, một tòa cung điện khéo léo tỉnh xảo đã xuất hiện trước mặt hắn. Dù cung điện này không lớn nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác cực kỷ hùng vĩ đồ sộ. Chỉ thấy từng cây cột, từng dãy lan can đều được chạm khắc cầu kỳ tỉnh tế, kết hợp với bậc thêm bằng ngọc sang trọng, lại cộng thêm bốn phía treo đầy tranh chữ văn nhã.Viptruyenfull.net - Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Cửa cung điện mở ra, có thể nhìn thấy không ít bức tượng được bày bên trong đại sảnh. Hình thái của những bức tượng này không hề giống nhau, hoặc là cầm cây bút lông sói trên tay, nhẹ nhàng múa bút thành văn, hoặc là ngửa đầu đọc cuốn sách cổ, mơ hồ có tiếng đọc sách lanh lảnh truyền ra. Mỗi một bức tượng đều sinh động như thật, còn có một luồng văn khí như đã hóa thành thực chất lượn lờ xung quanh.
Lục Huyền tập trung tỉnh thần vào tòa cung điện trước mắt rồi ngay lập tức hiểu rõ mọi tin tức cặn về món bảo vật này.
[Đại Nho Văn Cung, bảo vật thất phẩm, tại thời điểm một vị Đại Nho có thực lực Nguyên Anh tọa hóa, văn khí và văn đảm trên người đối phương ngưng kết thành một tòa Văn cung.]
[Sau khi luyện hóa Văn cung có thể kết nối với các bức tượng trong cung, mượn dùng sức mạnh của bọn họ để thi triển ra các loại thuật pháp Nho đạo cường đại.]
[Nếu tu hành công pháp, thần thông Nho đạo, sau khi luyện hóa Văn cung còn có thể uẩấn dưỡng Hạo Nhiên Chính Khí trong cơ thể, từ đó tăng cường uy năng thần thông trên diện rộng.]
“Quả nhiên là bảo vật thất phẩm! Lục Huyền tập trung nhìn tòa cung điện tinh xảo trước mắt, sau đó vui sướng lên. “Đáng tiếc, nó rơi vào tay ta lại có chút phung phí của trời” Hắn không khỏi hơi tiếc nuối một phen.
Hắn hoàn toàn có thể luyện hóa tòa Đại Nho Văn Cung này thành của mình, cũng có thể sơ bộ vận dụng sức mạnh của Văn cung, nhưng vì bản thân không tu luyện công pháp hay thần thông Nho đạo nên không thể tối đa hóa giá trị của tòa Văn cunø này được.
“Linh thực lục phẩm dưới tay ta sẽ trưởng thành càng ngày càng nhiều, bảo vật thất phẩm thu hoạch được từ trong quầng sáng cũng sẽ theo đó tăng lên, nhất định phải đưa ra lựa chọn đúng đắn. Tòa Đại Nho Văn Cung này không có nhiều tác dụng với ta, còn không bằng mang nó đi trao đổi với Nguyên Anh Chân Quân Nho đạo, đối lấy một món bảo vật càng thích hợp với ta hơn.”
Ý niệm trong đầu hắn khẽ động, cũng không vội vã hấp thu luyện hóa Đại Nho Văn Cung mà cẩn thận cất kỹ nó vào trong Thao Trùng Nang trước.
“Tiếp theo phải giải quyết vấn đề của Hồng Khinh Hải” Lục Huyền thu hồi cấm chế, đưa mắt nhìn căn thạch ốc ở cách đó không xa, trong lòng âm thầm cân nhắc.
Sau khi Cửu Nho Bảo Thụ thành thục, nhiệm vụ của Hồng Khinh Hải cũng đã hoàn thành, sau này hắn không cần gã đọc thơ từ văn chương mỗi ngày nữa. Nhưng dù sao hai bên cũng sống cùng nhau rất nhiều năm rồi, đối phương lại đốc lòng bồi dưỡng Cửu Nho Bảo Thụ, cung cấp hoàn cảnh tốt đẹp để loại linh thực Nho đạo lục phẩm sinh trưởng thuận lợi như vậy...
Lại nói, từ trước tới ØIờ, nøười này vẫn luôn cần cù nỗ lực, tính tình ổn trọng, bởi vậy ấn tượng về gã ở trong lòng Lục Huyền cũng không tệ. Bởi vậy hắn có ý định sẽ giữ gã ở lại bên cạnh, nhưng cụ thể sẽ phát triển như thế nào vẫn phải xem lựa chọn của chính Hồng Khinh Hải ra sao. “Khinh Hải, ra đây đi” Hắn truyền âm nói với Hồng Khinh Hải đang ở bên trong thạch ốc.
Hồng Khinh Hải mang theo vẻ mặt có phần căng thẳng, đi ra khỏi thạch ốc, dường như gã cũng biết trước mắt chính là lối rẽ vận mệnh của mình. Gã liếc mắt nhìn qua vị trí Cửu Nho Bảo Thụ, chỉ thấy nơi vốn dùng để gieo trồng gốc linh thực cao lớn thần dị lúc trước, hiện giờ chỉ còn lại một cái hố đất trống không, vẻ căng thẳng trên mặt lại càng thêm TỐ nét.
“Lục tiền bối!” Gã kính cẩn thi lễ với Lục Huyền.
“Những năm qua phiền ngươi phải vất vả chăm sóc gốc Cửu Nho Bảo Thụ này giúp ta rồi, hiện giờ bảo thụ đã thành thục, phẩm chất cũng không tệ, chút đồ vật này coi như thù lao của ngươi.” Lục Huyền phất tay một cái, mấy tấm kiếm phù mang theo kiếm ý mãnh liệt, một lọ đan dược cùng với hai bình linh nhưỡng lập tức xuất hiện trước mắt Hồng Khinh Hải.
Hồng Khinh Hải ngắng đầu nhìn qua, trong lòng lập tức kinh ngạc đến nhảy dựng, lại không khỏi cảm khái về sự hào phóng quá mức Lục Huyền này.
Nhớ là trong thời gian đào tạo bảo thụ, øã đã nhận được không biết bao nhiêu tài nguyên tu hành từ chỗ Lục Huyền rồi, còn nhờ thế mà thuận lợi đột phá lên cảnh giới Trúc Cơ, tu vi tiến triển nhanh chóng, thậm chí chẳng mấy chốc đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ. Thật không ngờ sau khi bảo thụ thành thục, gã vẫn có thể nhận được nhiều bảo vật như vậy.
“Nhận lấy đi, đây là thứ ngươi nên được." Lục Huyền thấy gã còn muốn từ chối bèn dùng linh lực nâng mấy món bảo vật kia tới, trực tiếp đặt vào tay Hồng Khinh Hải.
So với phần thưởng hắn nhận được từ quâng sáng, chút thù lao này hoàn toàn không đáng kể gì.
Hồng Khinh Hải từ chối không được, đành phải nhận lấy. “Bảo thụ đã thành thục, sau này ngươi có tính toán gì không?” Lục Huyền nhẹ giọng hỏi.
“Mọi chuyện đều nghe theo sự phân phó của tiên bối” Hồng Khinh Hải vội vàng tỏ thái độ. “Được, vậy ta cho ngươi hai lựa chọn, một là tiếp tục đi theo bên cạnh ta, nhưng không chỉ đơn thuần là thay ta đào tạo linh thực nữa, mà trực tiếp trở thành tùy tùng của ta, nghe lời ta sai khiến. Đương nhiên ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Thứ hai, ngươi có thể lựa chọn rời đi, lấy lại tự do của mình. Lựa chọn thế nào chính ngươi tự đi cân nhắc” Lục Huyền chậm rãi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận