Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1142: Lạc Lõng Giữa Xu Thế Thời... _

Chương 1142: Lạc Lõng Giữa Xu Thế Thời... _Chương 1142: Lạc Lõng Giữa Xu Thế Thời... _
Có từng tia lôi mang không ngừng rủ xuống trong tầm mắt của hắn, nhìn chúng giống hệt những thác nước lôi đình nhiều tầng đang hô ứng lẫn nhau, trông vô cùng hùng VI.
Lục Huyền chậm rãi hái những hạt sen màu trắng bạc ra. Từng quầng sáng màu trắng lần lượt xuất hiện bên trong linh điền. Hai mươi tám quầng sáng hơi lập lòe như thể đang mời gọi Lục Huyền mau mau tiến lại, mở nó ra. Toàn bộ quầng sáng lặng lẽ vỡ tan gần như cùng một lúc, vô số điểm sáng rất nhỏ phóng thẳng lên cao, chỉ trong thoáng chốc đã hóa thành một dòng sông ánh sáng nhỏ dài, tràn vào trong cơ thể Lục Huyền.
Từng ý niệm hiện lên trong đầu hắn như cưỡi ngựa xem đèn.
[Thu hoạch một gốc Lôi Bạo Liên tứ phẩm, nhận được bảo vật Lôi Sát Hoàn ngũ phẩm.]
[Thu hoạch một gốc Lôi Bạo Liên tứ phẩm, nhận được gói kinh nghiệm (Thần Tiêu Chân Pháp) - (Ngự Lôi Thiên) ]
[Thu hoạch một gốc Lôi Bạo Liên tứ phẩm, nhận được bảo vật Tru Tà Linh Lôi.] Ý niệm trong đầu biến mất, hai mươi tám phần thưởng hoặc là xuất hiện trước mặt Lục Huyền với hình dáng thật hoặc dùng hình thức gói kinh nghiệm xuất hiện trong thức hải của hắn. Trong nhóm này có chừng mười lăm tia Tru Tà Linh Lôi, cộng thêm hai mươi hai tia lúc trước tích cóp được, là hiện giờ hắn đã có tổng cộng ba mươi bảy tia rồi.
“Chẳng biết về sau này, có con tà ma nào đủ diễm phúc để hưởng thụ lễ rửa tội của Tru Tà Linh Lôi trong tay ta không?” Lục Huyền thi triển thủ pháp ngự lôi, thu từng sợi Tru Tà Linh Lôi màu vàng kim chói mắt vào trong cơ thể.
Ngoài Tru Tà Linh Lôi, hắn còn thu được thêm sáu tấm Lôi Cực Độn Phù ngũ phẩm, bốn viên Lôi Sát Hoàn ngũ phẩm, cùng với ba gói kinh nghiệm Ngự Lôi Thiên.
Khi hấp thu lần lượt từng gói kinh nghiệm, dường như hắn đã tiến vào một vùng hải dương lôi đình, tu luyện suốt trăm năm, ngày lại ngày không ngừng thu thập, khống chế, luyện hóa vô số linh lôi xuất hiện bên cạnh người mình. Thật lâu sau, Lục Huyền mới mở hai mắt ra, tâm niệm vừa động, mấy sợi linh lôi màu vàng óng đã đồng loạt bay tới, quấn quanh cùng một chỗ như một con rắn nhỏ linh hoạt bơi lội quanh người hắn. “Phỏng chừng đám tu sĩ Kết Đan chuyên tu lôi pháp, thậm chí là tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh cũng không có thuật ngự lôi tỉnh diệu như ta.” Lục Huyền mỉm cười, con rắn nhỏ màu vàng kim nọ uốn éo một cái rồi chui vào trong tay áo hắn.
“Đáng tiếc là không có phương pháp ngưng chủng Lôi Bạo Liên, chỉ có thể dựa vào thương hội trợ giúp ta thu thập thêm một ít linh chủng Lôi Bạo Liên nữa.” Hắn than nhẹ một tiếng.
“Đợi có thêm một vài phương pháp ngưng chủng rồi tổng kết ra quy luật, lại cộng thêm năng lực đặc thù có thể kiểm soát trạng thái của linh thực bất cứ khi nào cần, có lẽ ta sẽ nghiên cứu ra phương pháp ngưng chủng của một vài loại linh thực nên đưa vào bồi dưỡng trọng điểm.”
Đột nhiên Lục Huyền nảy ra ý tưởng này, hắn quyết định lần sau sẽ cố gắng thu thập càøn nhiều linh chủng Lôi Bạo Liên rồi trong quá trình đào tạo chúng nó, cũng sẽ thử nghiệm xem nên làm thế nào để ngưng chủng.
“Toàn bộ những phương pháp ngưng chủng đang có mặt trên Tu Hành giới này đầu phải dựa vào vô số tu sĩ bỏ ra vô vàn tâm huyết, đời nọ tiếp nối đời kia mới có thể nghiên cứu ra. Với năng lực nắm giữ trạng thái đặc thù của linh thực trong tay ta, nói một cách khoa trương thì một mình ta cũng có thể tạo nên hiệu quả sánh ngang với một tông môn cỡ lớn dốc hết sức lực nghiên cứu phương pháp ngưng chủng.”
Trong lòng hắn nghĩ vậy, sau đó đã quyết định sẽ lựa chọn ra những loại linh thực phẩm cấp không cao nhưng có đủ giá trị để đưa vào bồi dưỡng trọng điểm và thử nghiên cứu ra phương pháp ngưng chủng chúng xem sao.
Sau khi Lục Huyền xem xét toàn bộ đám linh thực trong linh điền của mình, hắn lại đi xuyên qua tầng tầng mây mù được bố trí bên trong linh điền, trở lại tiểu viện.
Chim mập vỗ đôi cánh cực lớn, bay tới trước người hắn, sau đó dứt khoát nằm sấp trên mặt đất, mặc cho Lục Huyền xoa nắn cái bụng tròn vo của mình. Đám Thụ Nương đang nhẹ nhàng nhảy múa bên cạnh, phía trên thân thể tỉnh xảo không ngừng toả ra khí tức tươi mát tự nhiên, trong miệng phát ra âm thanh ríu rít khiến người ta sinh lòng trìu mến.
Lôi Long Hống hóa thành một luồng sáng màu trắng bạc, như mèo con bắt bướm, vui vẻ đuổi theo đám Thụ Nương nho nhỏ kia.
Thanh Nhạc Lân kháu khỉnh bụ bẫm ung dung đi theo phía sau nó, chạy một hồi lại nhảy xuống hồ nhỏ, trêu đùa ba con ấu thú Đà Long có vẻ ngoài xấu xí dữ tợn kia.
Lục Huyền thu toàn bộ cảnh tượng bên trong động phủ vào mắt, rồi ung dung đổ đầy một ly Hoàn Chân Kiếm Dịch, hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã chỉ thuộc về linh thực sư này.
“Lại nói, dường như đã lâu rồi không thấy Mộc đạo nhân tới động phủ tìm ta uống rượu, vừa hay ta đang rảnh rỗi, có thể tới tìm hắn uống mấy chén.” Nghĩ đến đó, Lục Huyền lập tức lấy ra một tấm phù lục đưa tin, báo cho Mộc đạo hữu biết trong động phủ của hắn vừa có một loại rượu thượng đẳng mới ra lò, mời đối phương nhanh chóng tới thử một phen.
Hai người quen biết đã nhiều năm, Mộc đạo nhân cũng không cần mạo hiểm đi thăm dò bí cảnh giống như các tu sĩ bình thường, bởi vậy mới thường xuyên tới tìm Lục Huyền uống rượu.
Chẳng mấy chốc đã có một tấm phù lục đưa tin bắn nhanh ra từ giữa vùng lôi mang đầy trời. Vừa dùng linh lực kích phát, Lục Huyền lập tức nghe thấy một giọng nữ ôn hòa. Chủ nhân của nó chính là nữ tu họ Văn ở Hải Lâu thương hội: “Lục tiền bối, đoạn thời gian trước Mộc tiền bối quyết định bế quan tu hành, không hỏi thế sự, từ bỏ tất cả mọi phiền nhiễu ngoại giới rồi. Trước khi ngài ấy bế quan đã giao toàn bộ việc vặt của bản thân và thương hội cho tiểu nữ xử lý. Chờ Mộc tiền bối xuất quan, vẫn bối sẽ chuyển lời lại ngay.”
“Hóa ra là bế quan.”
Lục Huyền không khỏi cảm khái một tiếng, sau đó lại truyền tin cho Lôi Chính ở cách đó không xa, có nhã ý muốn mời đối phương đến động phủ thưởng thức linh nhưỡng. Lần này, người trả lời hắn lại là một gã tùy tùng của Lôi Chính, đối phương báo cho Lục Huyền biết Lôi Chính đã cùng ba vị Kết Đan Chân Nhân khác cùng tiến vào bí cảnh rồi.
“Ây cha, người thì bế quan khổ tu, người thì tiến vào bí cảnh tầm bảo, sao đột nhiên ta lại nghe mấy hoạt động khá là bình thường này trở thành có chút lạ lẫm vậy nhỉ?” Lục Huyền cười khẽ rồi lắc lắc đầu.
“Cả cái Thiên Tỉnh Động to như vậy mà không tìm được một tu sĩ nào có thể cùng uống linh nhưỡng với ta sao?” Trên thực tế, mối họa tà ma xâm nhập đã khiến toàn bộ Thiên Tỉnh Động tràn ngập cảm giác lo sợ bất an. Lục Huyền kết bạn với rất nhiều tu sĩ, nhưng vào thời điểm ấy, bọn họ đầu đang bận, hoặc là bế quan khổ tu tăng cường tu vi, hoặc là thăm dò bí cảnh, tìm kiếm cơ duyên bảo vật, chỉ cầu có thêm mấy phần khả năng tự bảo vệ bản thân trước khi loạn thế tới.
Đứng trước xu thế thời đại, tình huống Lục Huyền vẫn luôn ở trong động phủ, sống cuộc đời làm ruộng nhàn nhã của mình, có vẻ hơi đặc biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận