Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 953: Đổ Thạch!

Chương 953: Đổ Thạch!Chương 953: Đổ Thạch!
“Thế nào là đổ thạch?” Lục Huyền tò mò hỏi.
“Nghe nói thế lực sau lưng Cổ Ngọc Hiên từng lấy được rất nhiều cổ thạch từ tỉnh không dị vực hoặc động thiên hiểm địa, số cổ thạch này có kích cỡ lớn nhỏ không đều, có thể ngăn cách linh thức của tu sĩ. Sau khi dùng linh thạch mua chúng về có thể mở ra các loại bảo vật từ bên trong, thậm chí còn có tu sĩ mở ra mảnh vỡ pháp bảo hoặc công pháp thần thông từ cổ thạch đó.” Nói đến đây, trong mắt lão giả mập lùn lập tức toát lên vẻ hâm mộ mãnh liệt.
Còn có chuyện tốt như vậy sao? Liệu có khả năng số cổ thạch này là do thế lực đứng sau Cổ Ngọc Hiên ngụy tạo ra hay không?” Lục Huyền nghi ngờ nói.
“Nghe nói ban đầu cũng có không ít tu sĩ hoài nghi về điều này, nhưng càng ngày càng có nhiều tu sĩ mở ra bảo vật từ bên trong cổ thạch, dần dần những nghỉ ngờ như vậy đều tự động biên mất. Tại hạ có một người bạn tôt, sau khi bỏ ra một nghìn linh thạch đã mở được một món kiếm thai tứ phẩm từ một khối cổ thạch cấp trung, sau đó, đổi - phương trực tiêp bán ngay tại chỗ với giá hơn một vạn linh thạch.” Có thể thấy lão giả này cực kỳ tín nhiệm Cổ Ngọc Hiên kia, vừa thấy Lục Huyền nghỉ hoặc đã vội vàng giải thích ngay.
“Tại hạ cũng có một vị hảo hữu, hai năm trước..." Lời này của lão đã khiển đám tu sĩ xung quanh nhao nhao kể ra những chuyện mình từng chứng kiến bên trong Cổ Ngọc Hiên.
“Xem ra Cổ Ngọc Hiên kia không hề giở trò bịp bợm, đã có không ít tu sĩ mở ra được bảo vật từ bên trong rồi. Nhưng chiêu thức này quen thuộc thật đấy, bỏ linh thạch ra mua cổ thạch, sau đó mở thưởng, rồi lại dùng số ít người từng mở ra bảo vật làm tiển lệ để thu hút càng nhiều tu sĩ tới mua cổ thạch hơn.” Lục Huyền thầm nghĩ.
“Không biết cổ thạch cấp trung trong miệng đạo hữu là thể nào?” Hắn suy nghĩ một lát rồi tiếp tục hỏi lão giả kia.
“Cổ thạch trong Cổ Ngọc Hiên được chia làm ba loại, cấp thấp cấp trung và cấp cao. Cổ thạch cấp thấp cần ít linh thạch nhât, năm trăm viên linh thạch hạ phẩm là có thể mở được rồi, cổ thạch cấp trung cần hai nghìn linh thạch, cổ thạch cấp cao lại cần tới hai vạn linh thạch hạ phẩm. Nhưng nghe nói bảo vật mở ra từ loại cổ thạch cấp cao này cũng là phong phú nhất."
“Ta từng tích góp linh thạch để mở cổ thạch cấp cao hai lần, nhưng một lần không mở ra được bất cứ vật gì, một lần mở ra một khối linh quáng tứ phẩm, đúng là đáng tiếc." Ảnh mắt lão giả lộ vẻ ảo não, âm thầm than nhẹ một tiếng.
“Không thể mở ra bảo vật từ trong cổ thạch của Cổ Ngọc Hiên thì chỉ có thể tự trách phúc duyên của mình không đủ thâm hậu, nều không vì sao tu sĩ khác có thể mở ra mà ngươi lại không thể?”
Lục Huyền thấy bộ dáng lão như thể, cũng không khỏi cảm khái một cầu.
“Không biết bên trong cổ thạch có khả năng cất giấu linh chủng hay không, nều sau khi chôn nó xuông có thể phát hiện ra khí tức của linh chủng bên trong, thì chăng phải ta đã đứng ở thể bất bại, chỉ có thắng mà không lo lô rồi?” Đột nhiên Lục Huyền nghĩ đến một loại khả năng như vậy. Phải biết rằng, năng lực của hắn cũng gần giống với nhân quả, quy tắc, chỉ cần gieo linh chủng xuống là có thể cảm nhận được tin tức chỉ tiết về nó, ví dụ như chủng loại, lai lịch, điểm đặc biệt, phương thức bồi dưỡng vân vân... Nếu bên trong cổ thạch có ẩn giấu linh chủng, thậm chí còn có thể chạm tay vào thì với hắn, dù cổ thạch có thể ngăn cách linh thức, cũng tương đương với trực tiếp trần trụi ở ngay trước mặt hãn.
“Dù ta không có hứng thú với bài bạc nhưng nếu đứng trước một ván bài mà bản thân hoàn toàn không lo sẽ thua cuộc thì nó cũng không được tính là đánh cược mà?” Đền đây, hắn cảm ơn lão giả bên cạnh rồi trực tiếp thúc giục kiếm quang, đi theo một đám tu sĩ cùng bay vào chiếc thuyền hoa trên không trung. Đi vào tầng linh khí bảo hộ bên ngoài thuyền hoa, Lục Huyền thu hổi Phong Lôi Kiếm, dừng chân trên một tâm linh mộc y như đám người bên cạnh.
Tiến vào tầng thứ nhất, thứ đập vào mặt hắn là một gian đại sảnh vô cùng rộng rãi, xung quanh đại sảnh có đặt các loại kỳ thạch với thật nhiều hình dáng và kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, bên cạnh môi một khối kỳ thạch như vậy đều có rất nhiều tu sĩ đang vây quanh. Thậm chí còn có tu sĩ sợ kỳ thạch mình vừa ý bị người cướp đi, rồi bởi vậy mà bỏ lỡ cơ duyên nên vội vàng lây ra linh thạch, còn không chút do dự mở trước.
Thỉnh thoảng lại có tiếng reo trần ngập vui mừng, tiểng xót xa măng chửi, tiếng thở dài đây rây ảo não vang lên, truyền vào trong tai Lục Huyền. “Dù là tu sĩ cũng không thoát được sự cám dô của bảo vật.” Linh thức của Lục Huyền đảo qua, nhìn chúng sinh muôn màu muôn vẻ trong đại sảnh, trong lòng không khỏi cảm khái một câu.
Không cần vật lộn với yêu thú tà ma, không lo bị các tu sĩ khác cướp bóc tranh đoạt, chỉ cần bỏ ra từ mấy trăm tới hơn nghìn linh thạch là có cơ hội nhận được bảo vật cơ duyên, điều này có sức thu hút vô tận với rầt nhiều tu sĩ.
“Tiếc là dù có thể khách đánh cược sẽ thăng, nhưng nhà cái thì vĩnh viên không thua.” Hắn nhìn đám tu sĩ không ngừng qua lại bên trong đại sảnh, trên mặt lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ.
“Đương nhiên, ta đây có thể là ngoại lệ." Lục Huyền không dừng lại trong đại sảnh quá lâu mà trực tiếp đi thăng lên trên.
Chiếc thuyền hoa này được chia làm ba tầng, tầng dưới chót chất đống những loại cổ thạch cấp thập, tầng cao nhãt mới có cổ thạch cấp cao, khi tiến vào tầng thứ hai và tầng thứ ba, vì giảm bớt một số phiền toái không đáng có nên nơi này sẽ có một chút hạn chề với tu vỉ của người tiền vào.
Tầng thứ hai có tu vi ngang với Trúc Cơ, tầng thứ ba là tu vi Kết Đan. Tiến vào tầng thứ hai, bất kể là cổ thạch hay tu sĩ đều ít hơn rõ rệt so với tầng thứ nhất rất nhiều. Cổ thạch ở nơi này cũng càng thêm kỳ dị, linh quang lưu chuyển, để lộ ra dị tượng, vừa nhìn qua đã biêt không phải vật phàm.
Lục Huyển lẳng lặng quan sát một hổi, sau đó lặng lẽ khôi phục tu vi, trực tiếp tiến lên tầng thứ ba. Tu sĩ có thể lên tầng ba phải có tu vi thấp nhất là cảnh giới Kết Đan, nên ở nơi này chỉ có tổng cộng là hơn hai mươi người, ba người trong nhóm này có khí tức thâm sâu như biển, rất có thể là Nguyên Anh Chân Quân.
Lục Huyền thầm rùng mình một cái, nhưng bước chân vân cực kỳ nhẹ nhàng, tiến vào đại sảnh. Sự xuất hiện của hắn cũng không hấp dân sự chú ý của nhóm tu sĩ bên trong, bởi tất cả đều đang tập trung tỉnh thần, cẩn thận quan sát những khối cổ thạch trước mặt.
Số lượng cổ thạch ở tầng thứ ba đã giảm đi hơn phân nửa so với bên dưới, chỉ có hơn trăm khối, kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, khối lớn nhất to bằng cả gian phòng, phạm vi hơn một trượng, trong khi khôi nhỏ nhất chỉ băng một năm tay người bình thường. Mỗi khối cổ thạch có mặt ở nơi này đều tản ra dị tượng khá thường. Có khối nứt ra một lỗ hổng, từ đó phát ra tiếng nhạc cổ, với âm thanh êm tai dê nghe, nhẹ nhàng khuây động tiếng lòng của mọi người đang có mặt tại đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận