Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 450: Phá Cấm Chế!

Chương 450: Phá Cấm Chế!
"Tại hạ Lục Huyền, là đệ tử nội môn Thiên Kiếm Tông đóng giữ tại Không Minh Đảo, không biết đạo hữu có gì cần chỉ bảo?" Lục Huyền không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.
"Thì ra là đệ tử đại tông, thảo nào lại hành động như vậy?" Tu sĩ trung niên cười khẩy.
"Ta chỉ là một tán tu vô danh, thân phận địa vị khác với đệ tử đại tông như Lục đạo hữu một trời một vực. Nhưng nếu Lục đạo hữu muốn trực tiếp tiến vào bí cảnh, thì có vẻ không hợp quy củ rồi. Chúng ta ở đây vất vả nửa tháng để phá giải trận pháp cấm chế, Lục đạo hữu lại ngồi mát ăn bát vàng, đến khi gần phá giải xong mới xuất hiện, hành vi như vậy là quá bá đạo rồi."
Tu sĩ trung niên vừa nói xong, Lục Huyền đã lập tức cảm nhận được ánh mắt kèm theo một chút địch ý mơ hồ của mọi người nhìn về phía mình. Hắn đang định phản bác nhưng chưa kịp nói ra, Thạch Trọng đã bay tới, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào tu sĩ trung niên vạm vỡ kia.
"Khi bí cảnh vừa xuất hiện, chúng ta cũng đã báo tin cho hắn, còn hẹn cùng nhau đi thăm dò. Nhưng gặp đúng lúc Lục đạo hữu đang bế quan, mãi đến tận hôm nay hắn mới phá quan đi tới. Hơn nữa, trong số những người đang có mặt tại đây, có không ít tu sĩ Trúc Cơ chỉ điểm danh mà không xuất lực, không mang đến quá nhiều tác dụng trong quá trình phá giải trận pháp cấm chế, như vậy đến sớm hay đến muộn có gì khác nhau?"
Thạch Trọng hơi ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia kiêu ngạo của tu sĩ đại tông khi đối mặt với tán tu.
"Ta và Chu đạo hữu, trong lúc phá trận đã mang lại hiệu quả bằng mười người các ngươi, đương nhiên phần cống hiến của Lục đạo hữu cũng bao gồm ở trong đó, các ngươi còn phản đối gì không?"
Mọi người đồng loạt im lặng.
Nhóm tu sĩ trên quần đảo này đều biết lai lịch của mấy người Thạch Trọng và Lục Huyền, thêm nữa, thế lực của nhóm tu sĩ này cũng thường xuyên phải giao thiệp với đám người Lục Huyền cũng như tông môn đằng sau lưng bọn họ, đương nhiên là vào thời điểm này, sẽ không có ai trực tiếp ra mặt phản bác lời Thạch Trọng nói rồi.
Cũng trong lúc đó, ánh mắt Ninh Đức Sơn lóe lên, dường như lão rất muốn đứng ra phản đối, nhưng đến cuối cùng vẫn ngấm ngầm chịu đựng, cam chịu với lời giải thích của Thạch Trọng.
Lão ta có mối thù không nhỏ với Lục Huyền, nhưng ngoài sáng lại không dám công khai kết thù kết oán với hắn, chuyện tăng giá trong hội đấu giá để chọc tức Lục Huyền đã là cực hạn rồi.
"Hàn đạo hữu, đệ tử tông môn kiêu căng ngạo mạn như vậy, chi bằng hãy tạm lui lại một bước, chờ sau khi tiến vào bí cảnh, lại giải quyết bọn họ sau. Hiện trường đông người, nhiều mắt nhiều tai, không nên xảy ra tranh đấu. Mà tranh chút miệng lưỡi ở ngoài này cũng không chiếm được cái gì, cứ chờ đến khi tiến vào bí cảnh rồi, hết thảy đều phải dựa vào bản lĩnh thật sự của mình.”
“Ta có nhận được tin tức từ các tu sĩ trên đảo, bọn họ nói rằng mặc dù đệ tử của Thiên Kiếm Tông này có thân phận hiển hách, nhưng về cơ bản, ngày qua ngày hắn chỉ ở trong tiểu viện bồi dưỡng linh thực mà thôi. Chắc hẳn công pháp hắn tu luyện và bảo vật trên người chỉ dừng lại ở mức trung bình, dù có hắn gia nhập vào nhóm hai người Thạch Trọng cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn." Đột nhiên, một âm thanh nhỏ như muỗi vo ve truyền vào trong tai tu sĩ trung niên vạm vỡ, trung niên nọ khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu nhưng động tác cực kỳ nhỏ đến khó có thể nhận ra.
Một hồi sóng gió nho nhỏ đã được giải quyết được như thế.
Lục Huyền hội hợp với hai người Thạch Trọng.
"Đa tạ Thạch đạo hữu đã lên tiếng bênh vực, cũng đa tạ Chu đạo hữu đã giúp đỡ ủng hộ." Trên mặt hắn lộ vẻ cảm kích.
"Không có gì, tán tu Trúc Cơ trung kỳ kia cứ thích ức hiếp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Nếu hắn thật sự giảng đạo lý, cũng sẽ không chèn ép những tu sĩ tiểu gia tộc tiến đến bí cảnh này đầu tiên." Thạch Trọng khinh thường nói.
Khi lần đầu tiên gã biết đến Lục Huyền, trong lòng cũng hơi xem thường hành vi yêu thích quá mức của hắn với linh thực, nhưng suy cho cùng, bọn họ vốn có thân phận giống nhau, gã cũng chẳng quá mức kỳ thị xa lánh hắn.
Sau đó, trải qua quá trình tiếp xúc lần đầu tiên, thái độ của Thạch Trọng đã thay đổi, gã chịu thừa nhận hắn rồi.
Lại đến lúc mời Lục Huyền đi câu cá, loại thừa nhận này còn trực tiếp lên đến đỉnh điểm, thậm chí Thạch Trọng chỉ hận không được gặp hắn sớm hơn và học hỏi kinh nghiệm câu cá từ chỗ hắn.
Quan trọng hơn là, những chuyện Lục Huyền làm hàng ngày, cộng thêm thiết lập Linh thực sư được hắn dày công tạo dựng suốt bao lâu nay, đã làm cho Thạch Trọng tin tưởng vào những gì hắn nói mà không nghi ngờ một chút gì, thậm chí còn trực tiếp đưa ra kết luận tu vi bảo vật của Lục Huyền chỉ ở mức thông thường mà thôi.
"Lục đạo hữu, chúng ta cùng nhau đi đối phó với hư ảnh Giao Long cự thú trên bức tường nước bí cảnh thôi! Trận pháp cấm chế bên trong sẽ được những tu sĩ am hiểu trận pháp chi đạo nghiên cứu phá giải, chúng ta không cần phải phân tâm vào những chuyện khác." Chu Băng Vũ với đường nét khuôn mặt sắc sảo, từ tốn nói.
"Được." Lục Huyền vui vẻ đồng ý.
Hắn lập tức vận chuyển linh lực trút vào trong cặp mắt mình, một tầng vật chất giống như hơi nước nhanh chóng xuất hiện trên bề mặt con ngươi.
Dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt, hắn lập tức nhìn rõ quỹ tích lưu chuyển của linh lực trên bức tường nước, cộng thêm các tiết điểm linh khí bên trên trận pháp, thậm chí còn có thể mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của mắt trận.
"《 Phá Vọng Đồng Thuật 》đúng là không tầm thường, ta chỉ có chút hiểu biết thô thiển nhất trên trận pháp nhất đạo, nhưng dưới ảnh hưởng của đồng thuật, lại có thể nhìn thấu toàn bộ những đường mạch linh khí của trận pháp. Nếu ta tu hành một số pháp môn phá trận, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn, cũng có thể trở thành một trận pháp sư." Hắn thu hồi tầm nhìn, âm thầm cảm thán một phen.
...
Tiếng rồng ngâm vang lên, một luồng hư ảnh Giao Long khổng lồ trực tiếp phóng ra từ bức tường nước với khí thế sét đánh.
Lục Huyền vẫn đứng yên bất động, Tử Điện Kiếm trong tay lại rít gào bắn ra, mang theo kiếm ý cuồng bạo đánh thẳng vào đầu con Giao Long nọ.
Ở bên cạnh hắn, Thạch Trọng đã lấy một cây thước bạc tỏa sáng rực rỡ ra, đặt ngay trước mặt, chỉ trong nháy mắt, cây thước ấy đã phóng to lên hàng chục lần, phù văn lưu chuyển, nhanh chóng theo sát phía sau Tử Điện Kiếm của Lục Huyền.
Chu Băng Vũ chẳng nói năng câu nào, đã cầm trên tay một trường thương trắng tinh ẩn chứa hàn ý rùng mình. Chỉ thấy thân hình nàng lóe lên, đột ngột xuất hiện ngay trước mắt hư ảnh Giao Long nọ.
Ba người liên thủ, đã dễ dàng tiêu diệt hư ảnh Giao Long chỉ trong một lần chạm trán.
"Không ngờ kiếm thuật của Lục đạo hữu lại tinh diệu như thế, không hổ danh tu sĩ xuất thân từ Thiên Kiếm Tông." Thạch Trọng thu hồi cây thước bạc trở về, khẽ thở dài nói.
"Trình độ kiếm đạo của ta chỉ được coi là bình thường trong tông môn, còn kém những thiên tài kiếm đạo kia không biết bao xa." Lục Huyền khiêm tốn đáp.
"Cấm chế trên tường nước sắp bị phá vỡ." Chu Băng Vũ nhìn luồng linh lực trên bức tường nước khổng lồ đã ngừng lại, lập tức nói khẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận