Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1087: Lời Mời Đáng Hoài Nghỉ!

Chương 1087: Lời Mời Đáng Hoài Nghỉ!Chương 1087: Lời Mời Đáng Hoài Nghỉ!
Lục Huyền nhìn thấy hóa thân Lãng Cổ đang ngoan ngoãn đứng ở một bên, trong lòng không nhịn được lại sinh ra ý nghĩ muốn thử bảo vật một chút. Ý niệm trong đầu khẽ động, Diệu Ma Thằng lập tức hóa thành mấy sợi khói màu phấn hồng, trong nháy mắt đã đi tới phía trước hóa thân, quấn chặt lấy nó.
Rất nhanh, sợi dây thừng màu hồng phấn đã hiển lộ ra ngoài, vẫn một mực trói buộc cả người hóa thân lại.
Hóa thân Lăng Cổ muốn giãy giụa theo bản năng, nhưng càng giãy giụa sợi dây thừng kia càng siết chặt. Ngay sau đó, từng bóng người xinh đẹp bay từ trong dây thừng ra, dính sát vào người hóa thân, không ngừng ve vuốt. Hóa thân lại bị trói cứng không hề động đậy được, chỉ biết dùng sức muốn tránh thoát ra ngoài.
"Ta quên mất nó vốn là hóa thân linh quả, căn bản không có thất tình lục dục gì, sử dụng Diệu Ma Thằng lên người nó đúng là ném mị nhãn cho người mù mà." Lục Huyền âm thầm chửi bậy một câu, sau đó thu hồi Diệu Ma Thằng, giao món bảo vật tà môn này cho hóa thần Lăng Cổ.
Sau khi thu hoạch một quầng sáng phần thưởng, Lục Huyền cũng không vội vã rời đi mà muốn nhân cơ hội này để ở lại bên trong động phủ, an tâm bồi dưỡng rất nhiều loại linh thực tà dị cao giai. Đồng thời, hắn cũng căn cứ vào nhu cầu sinh trưởng của mỗi một gốc linh thực, mà định ra một phần kế hoạch bồi dưỡng cặn kẽ, sau đó dặn dò hóa thân Lăng Cổ thật cẩn thận, khi nào nên thi triển thuật pháp bồi dưỡng, khi nào nê cung cấp lượng lớn máu thịt, hài cốt, âm hồn cụ thể.
"Lãng đạo hữu, có ở trong động phủ không?" Ngày hôm đó, khi Lục Huyền đang ở trong động phủ bồi dưỡng ba øốc Dâm Tẵn Hoa, đột nhiên một giọng nói âm lãnh truyền đến từ bên ngoài động phủ. Lục Huyền nhíu mày, Thanh Phù Vũ Y màu xanh nhạt vẫn luôn được hắn mặc trên người lập tức tuôn ra một vâng hào quang nhàn nhạt, hoàn toàn che lấp khí tức của hắn.
Động phủ ở nơi này có hai tòa trận pháp ngũ phẩm phòng hộ lại cộng thêm Thanh Phù Vũ Y có tác dụng ngăn cách khí cơ, khiến hắn hoàn toàn không sợ bị tên tà tu đang đứng bên ngoài động phủ phát hiện. Chuẩn bị xong xuôi, hắn gật đầu với hóa thân Lăng Cổ, Lăng Cổ lập tức rời khỏi linh điền, đi ra bên ngoài động phủ. Bản thể và hóa thân ở gần nhau như thế, nên tất cả mọi thứ Lăng Cổ nhìn thấy đều được Lục Huyền nắm rõ trong tay.
"Đồng đạo hữu." Lăng Cổ gật nhẹ đầu với một vị tu sĩ nhỏ gầy bên ngoài, sau đó mở trận pháp, ra hiệu đối phương tiến vào.
Tu sĩ nhỏ gầy kia có tu vi Kết Đan sơ kỳ, trên đầu tóc tai bù xù, đang mặc một bộ pháp bào màu sắc rực rỡ, trên pháp bảo có các loại độc trùng độc vật, mùi tanh hôi nhàn nhạt truyền đến, có thể cảm nhận được độc tính của đám độc trùng độc vật kia rất mạnh. Theo tin tức hóa thân được lưu lại, Lục Huyền đã biết tu sĩ này tên là Đồng Dĩnh, từng tới bái phỏng Lăng Cổ, xem như có chút quen biết.
"Lần trước Lăng đạo hữu bế quan như thế nào rồi? Tu vi có tỉnh tiến không?" Sau khi Đồng Dĩnh ngôi xuống, gã lập tức mở miệng hỏi hóa thân Lăng Cổ.
"Có chút gia tăng" Hóa thân Lăng Cổ vẫn giữ nguyên phong cách lời ít ý nhiều, nó vẫn luôn lấy lý do là bế quan tu luyện, để thường xuyên đóng cửa không ra, dù có tà tu đến thăm, cũng rất ít khi lộ diện. Õ trong mắt thế lực tà tu cùng với nhóm tán tu ở tầng thứ năm này, Lăng Cổ được xếp vào nhóm người có tính tình cực kỳ quái gở.
"Có chút gia tăng là tốt rồi. Đồng Dĩnh gật nhẹ đầu. Lăng Cổ không trả lời, khung cảnh xung quanh lập tức rơi vào trầm mặc. Tu sĩ nhỏ gầy kia đã sớm hiểu rõ tính tình của hóa thân Lăng Cổ, nên chẳng quá quan tâm, chỉ lập tức nói thẳng vào mục đích: "Lăng đạo hữu, lần này ta tới đây, là muốn mời đạo hữu cùng đi thăm dò một khu bí cảnh, không biết đạo hữu có hứng thú hay không?"
"Bí cảnh nơi nào?" Lăng Cổ khản giọng hỏi. "Bí cảnh này nằm ở tâng thứ năm của Phong Uyên Tỉnh Động, bên trong có một khu vực tên là Âm Thi Lâm. Tại hạ ngẫu nhiên đi ngang qua, chợt phát hiện nơi này có bảo quang trùng thiên, hẳn là bảo vật gì đó sắp xuất thế. Nhưng bên trong Âm Thi Lâm ấy lại có một bộ xác ướp cổ ngàn năm, thực lực cường đại, một mình ta không thể ứng phó được, mới muốn tới đây mời mấy vị đồng đạo cùng đi thăm dò Âm Thi Lâm, lấy được bảo vật thần bí sắp xuất thế nọ" "Để Lăng mỗ suy nghĩ một chút đã." Lăng Cổ cúi đầu trầm tư, hiện giờ có Lục Huyền ở gần, quyền quyết định lập tức được trả về với nguyên chủ rồi.
"Âm Thi Lâm... Nếu là ước hẹn thăm dò bí cảnh bình thường thì để cho hóa thân Lăng Cổ đi một chuyến cũng không phải là không được” Lục Huyền ở phía sau trầm ngâm suy nghĩ.
Lãng Cổ chỉ là một hóa thân, nhưng lại tu luyện ba môn tà pháp thượng đẳng, hơn nữa trong tay nó còn đang nắm giữ không ít bảo vật tà dị, thực lực vượt xa tu sĩ cùng cấp, cũng không cần phải quá mức thận trọng đối với chuyện đi thăm dò bí cảnh này. "Nhưng sao ta cứ có cảm giác chuyện này hơi bất thường nhỉ? Sau khi phát hiện ra bảo vật thần bí, đối phương lại đi mời người khác cùng tới tranh đoạt với mình ư? Lấy hiểu biết của ta về những tà tu này, thì nếu đối phương thực sự phát hiện ra món bảo vật gì đó, hành động đầu tiên của bọn họ sẽ là lao vào chiếm đoạt, tuyệt đối sẽ không nguyện đi chia sẻ với người khác đâu. Ngay cả khi biết phải mạo hiểm, cũng sẽ thử đi một mình, thử đoạt được bảo vật trước đã."
“Phải biết rằng, hầu hết nhóm tu sĩ sinh hoạt bên trong Thiên Tinh Động đều là tán tu, nghĩa là bọn họ sẽ càng thêm khát vọng đối với cơ duyên bảo vật hơn nhóm tu sĩ tông môn bình thường, chỉ cần có một tia cơ hội, sẽ nỗ lực hết mình đi tranh thủ” "Có lẽ những lời tên tà tu này nói là thật, đúng là hắn rất sợ hãi bộ xác ướp cổ trong Âm Thi Lâm kia nên muốn tìm người đồng hành, nhưng ta hoàn toàn không cần phải đi đặt cược vào một chút khả năng nhỏ nhoi như vậy." Lục Huyền trốn ở bên trong trận pháp âm thâm cân nhắc mọi chuyện.
Tâm niệm hắn vừa động, đã lập tức truyền một luồng ý niệm về phía hóa thân Lăng Cổ.
"Đồng đạo hữu, ta tu hành đã đến thời cơ trọng yếu, không thể phân tâm tiến đến thăm đò bí cảnh được, đạo hữu nên tìm người khác đi thôi" Lăng Cổ khàn giọng chậm rãi nói. "Lăng đạo hữu thật sự cam tâm từ bỏ một cơ hội tranh được đại cơ duyên đại bảo vật như vậy sao? Phải biết rằng, một khi bỏ qua cơ duyên như thế, sẽ rất khó tìm lại được" Trên mặt Đồng Dĩnh hiện lên một tia kinh ngạc.
"Ta thấy mình hữu duyên với Lãng đạo hữu, lại tin tưởng nhân phẩm và thực lực của đạo hữu, nên mới lặn lội đến nơi này, mời đạo hữu cùng đi thăm dò bí cảnh Âm Thi Lâm kia. Bộ xác ướp cổ ngàn năm nọ có thực lực rất cường đại, toàn thân mình đồng da sắt, pháp bảo tầm thường khó có thể gây thương tổn cho nó, nhưng ta đã mời mấy vị đạo hữu khác rồi. Nếu chúng ta cùng hợp lực, nhất định có thể giải quyết xác ướp cổ kia" Đồng Dĩnh càng nói càng nhanh, không ngừng cam đoan về độ an toàn của chuyến đi bí cảnh lần này với hóa thân Lăng Cổ.
Nhưng gã cảng làm như vậy Lục Huyền lại càng hoài nghi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận