Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 671: Tìm Người Đồng Hành!

Chương 671: Tìm Người Đồng Hành!
Dương Khánh Phong phất tay một cái, ba bộ thi hài yêu thú tứ phẩm đã xuất hiện bên trong tiểu viện, mặt ngoài đều có một tầng băng sương mỏng manh bao trùm, dùng linh thức xem thử còn có thể cảm thụ sinh cơ tràn đầy bên trong huyết nhục.
“Không biết ba con yêu thú này có thể đổi được một viên Địch Trần Đan từ trong tay sư đệ hay không?” Dương Khánh Phong hỏi với vẻ thấp thỏm.
“Không thành vấn đề, nếu về sau Dương sư huynh còn muốn đổi lấy Địch Trần Đan hoặc là bảo vật nhiệm vụ khác, cũng có thể trực tiếp tới tìm ta.” Lục Huyền không chút do dự đã lấy ra một viên đan dược được thanh khí bao quanh, giao cho vị nho sĩ trung niên.
“Đa tạ Lục sư đệ, nhưng ba con yêu thú tứ phẩm này đã hao phí không ít của cải của ta rồi, có thể đổi được một viên, đã khiến ta cực kỳ thỏa mãn.” Dương Khánh Phong tiếp nhận Địch Trần Đan, nói với vẻ mặt hài lòng.
“Đúng rồi Lục sư đệ, đã lâu ngươi không tới Thiên Long hồ, rất nhiều đồng môn trong Thiên Long hồ đều nhớ quãng thời gian ngươi làm kiểm tra sức khỏe cho đám Giao Long bọn họ nuôi dưỡng đấy.” Gã trầm ngâm một lát rồi mới nói với Lục Huyền.
“Là sư đệ sơ sót, trước đó ta vẫn luôn ở trong phúc địa, có quá nhiều chuyện vướng bận nên không có thời gian rảnh rỗi. Quãng thời gian gần đây, ta nhất định sẽ tới Thiên Long hồ kiểm tra cho đám Giao Long của đồng môn.” Lục Huyền thực sự không ngờ Dương Khánh Phong lại chủ động nói ra chuyện này, đây đúng là điều trong lòng hắn đang ao ước.
“Vậy đa tạ Lục sư đệ.”
“Sư đệ đã có tu vi Trúc Cơ trung kỳ lại có thanh danh lớn trong tông môn mà còn không ngại cực khổ đi rút máu kiểm tra thân thể cho đám nghiệt súc kia, ngươi thực sự làm sư huynh ta bội phục.” Dương Khánh Phong lộ vẻ mặt nghiêm nghị, chắp tay nói.
“Chuyện nhỏ thôi mà.” Lục Huyền thoải mái cười nói.
“Những con Giao Long Ly Long trong Thiên Long hồ đều thuộc về tông môn. Ta là một thành viên của Thiên Kiếm Tông, lại có chút bản lĩnh về phương diện linh thực linh thú, đương nhiên phải tận tâm chăm sóc sức khỏe cho đám linh thú của bổn tông rồi.”

Hôm sau, Lục Huyền tới Thiên Long hồ, dưới sự đón chào nhiệt liệt của các đồng môn, hắn không hề nghỉ ngơi mà chạy ngay tới khu vực hồ nước rộng lớn, làm bài kiểm tra sức khoẻ cho đám Giao Long từ nhị phẩm đến tứ phẩm kia.
Vì trước đó đã nhận được tin tức nên tất cả đám Giao Long đều bị khống chế chặt chẽ, ngoan ngoãn chờ hắn tới cửa kiểm tra.
Nhờ đó hắn đã lấy được không ít tinh huyết Giao Long, thậm chí trong đống này còn có không ít tinh huyết của Giao Long tam phẩm và tứ phẩm, rất thích hợp để bồi dưỡng Huyết Nghiệt Hoa đã tiến vào thời kỳ trưởng thành.
Đương nhiên Lục Huyền cũng không phải loại người chỉ biết dùng đồ miễn phí mà không báo đáp đối phương, trong quá trình kiểm tra hắn đã phát hiện được không ít vấn đề nhỏ trên thân thể đám Giao Long kia. Ví dụ như bệnh ẩn do quá trình tranh đấu trước đó để lại hay một số loài dị trùng linh ngư ký sinh trong cơ thể Giao Long vân vân...
Xem như những thành quả này cũng xứng đáng với chi phí để hắn ra tay.
Sau khi rút máu kiểm tra cho đám Giao Long sinh sống tại Thiên Long hồ, Lục Huyền vẫn luôn ở trong động phủ, yên tâm bồi dưỡng linh thực và chăn nuôi linh thú.
Nửa tháng trôi qua rất nhanh.
Trong đan thất, Lục Huyền cẩn thận cảm thụ biến hóa trong đan lô, linh thức khẽ động, nắp đan lô phóng lên cao, sáu viên đan dược tròn trịa bay tới. Thân hình Lục Huyền lóe lên, bàn tay xòe rộng, cả sáu viên đan dược đã ngoan ngoãn nằm trong tay hắn rồi.
Vào lúc rảnh rỗi sau thời gian bồi dưỡng linh thực, thi thoảng hắn sẽ tới đan thất, luyện chế mấy lô Bồi Nguyên Đan, Uẩn Linh Đan vân vân...
Hắn có trình độ đan dược cảnh giới tông sư, không sử dụng thì cũng lãng phí, vừa hay có thể dùng thứ này kiếm lấy chút linh thạch cho mình.
Về phần Trúc Cơ Đan tam phẩm, dù đã hấp thu mấy gói kinh nghiệm đan phương nhưng tâm trí của hắn vẫn vững như Thái Sơn, không hề ra tay luyện chế. Trước khi trình độ luyện chế Trúc Cơ Đan đạt đến giai đoạn tiểu thành, Lục Huyền vẫn không có ý định sẽ ra tay thử luyện chế thứ này, nếu hắn muốn nó, cứ trực tiếp mở ra đan dược từ trong quầng sáng của Tàng Nguyên Thảo là xong.
Tàng Nguyên Thảo trong linh điền đang phát triển rất tốt, đoán chừng không bao lâu nữa hắn có thể nhận được không ít Trúc Cơ Đan và gói kinh nghiệm đan phương từ chúng rồi. Đến lúc ấy, có khả năng hắn sẽ hoàn toàn tiến hóa thành đại sư đan đạo.
Dưới trình độ luyện đan cảnh giới Tông Sư của hắn, gần như bên trong đan dược đã không còn xuất hiện một số loại đan độc thường thấy nữa rồi, vì vậy Lục Huyền trực tiếp ném toàn bộ đám Dược Trĩ vốn vô tung vô ảnh trở về bên trong lò luyện đan, để chúng nó thỏa thích sinh trưởng bên trong.
“Phải đi hỏi mấy vị đệ tử chân truyền quen thuộc kia thử xem, bọn họ có dự định tham gia Thiên Uyên Bảo Hội hay không, nếu có thì trên đường tới bảo hội, mấy người chúng ta cũng có thể quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Ừm, cũng có thể nói là ta đơn phương ôm đùi bọn họ, ít nhất thì mặt ngoài là như thế.” Lục Huyền mặt dày mày dạn nghĩ.
Hắn sờ soạng tấm thiếp mạ vàng trong tay.
Đã hơn nửa tháng từ ngay hắn nhận được nó và chuỗi linh văn được khắc trên tấm thiếp vẫn chưa có bất cứ động tĩnh gì, nhưng theo Lục Huyền suy đoán, hẳn là không bao lâu nữa nó sẽ có động tĩnh thôi. Nên ngay từ lúc này, hắn đã bắt đầu có ý định đi hỏi thăm các vị đệ tử chân truyền trong tông môn rồi, đây cũng là một hành động gia tăng thêm khả năng đảm bảo an toàn cho hắn trên chuyến hành trình sắp tới này.
Ôm theo ý nghĩ như vậy, Lục Huyền vận dụng mấy tấm phù lục truyền tin, trực tiếp liên lạc với nhóm đệ tử chân truyền mình quen biết như Cát Phác, Hỏa Lân Nhi và Chủng Cảnh Sơn. Không ngờ lại thật sự có niềm vui ngoài ý muốn.
Cát Phác đã gần Kết Đan cũng có ý định tham gia Thiên Uyên Bảo Hội.
Đột nhiên một tấm đồ án Thái Cực với hai màu đen trắng trực tiếp xuất hiện dưới chân núi nhà hắn, nó không ngừng xoay tròn, không ngừng lớn lên. Sau đó, Cát Phác dung mạo tuấn tú với hai con ngươi màu đen trắng lặng lẽ xuất hiện.
“Cát sư huynh!” Lục Huyền cười cười đi lên nghênh đón.
“Lục sư đệ, gần đây ngươi định tham gia Thiên Uyên Bảo Hội phải không?” Cát Phác thản nhiên hỏi.
“Không sai, ta muốn tới đó xem thử có cơ hội tìm được linh thực hiếm thấy gì không, mặt khác ta cũng muốn tìm một vài món pháp khí hộ thân cho mình. Mấy năm nay ta luôn say mê với linh thực, chậm trễ tu hành, khiến cho hiện tại bản thân không có tu vi cũng không có bảo vật phòng thân, nhất định phải dựa vào cơ hội lần này để bù đắp khiếm khuyết đó mới được.” Lục Huyền nói nửa thật nửa giả.
“Vậy chi bằng hai chúng ta kết bạn cùng đi? Trên đường cũng tiện chiếu cố lẫn nhau.” Cát Phác chủ động hỏi ý kiến.
“Cát sư huynh khách khí rồi, với tu vi chuẩn Kết Đan của ngươi, có lẽ phải là ngươi chiếu cố ta mới đúng.” Lục Huyền ngượng ngùng nói.
“Không sao, đồng môn đi cùng nhau, ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì cũng có thể liên thủ để giải quyết. Ta chuẩn bị đột phá Kết Đan đã lâu nhưng vẫn cảm giác bản thân còn thiếu chút gì đó nên mới có ý định tới tham gia Thiên Uyên Bảo Hội, xem có thể tìm được một chút cơ hội tấn thăng Kết Đan nào không.” Cát Phác cười nói.
“Nhất định là có thể.” Lục Huyền vội vàng phụ họa.
Hai người bàn bạc thêm về chuyện cùng nhau tham gia bảo hội, sau đó Cát Phác cáo từ rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận