Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 797: Lôi Dực Điểu Buồn Phiền!

Chương 797: Lôi Dực Điểu Buồn Phiền!
"Đúng vậy, mỗi một Tinh Động bên trong Thiên Tinh Động đều có một vị Tinh Chủ đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh quản lý, ngoài ra cũng có thể xuất hiện những vị Nguyên Anh Chân Quân làm khách khanh của Tinh Động. Ngày thường bọn họ đều được cung phụng các loại tài nguyên tu hành, đợi đến một vài thời khắc mấu chốt nào đó, những người này sẽ đến trợ giúp Tinh Động."
"Bình thường, dưới Tinh Chủ đều có vài vị Tinh Sứ với số lượng không đồng đều, mỗi một Tinh Sứ đều có cảnh giới Kết Đan, bọn họ sẽ thay Tinh Chủ quản lý Tinh Động, xử lý các loại sự vụ ở nơi này."
“Vị Tinh Sứ ta kết bạn kia có tên là Tề Vô Hành, tu vi Kết Đan trung kỳ, dưới trướng của hắn có một con yêu cầm phi hành, chính là yêu thú tứ phẩm Lôi Dực Điểu, tốc độ cực nhanh, có khả năng điều khiển lôi điện, là chủng loại yêu thú cực kỳ hiếm thấy."
"Lúc trước, ta còn chăn nuôi con Lôi Dực Điểu kia một đoạn thời gian, cũng chính vì vậy mới có duyên kết bạn với Tinh Sứ Tề Vô Hành."
"Chẳng lẽ con Lôi Dực Điểu kia đã xảy ra vấn đề gì?" Vừa nghe đến đây, Lục Huyền đã có một chút suy đoán đại khái.
"Đúng vậy, không biết vì sao đoạn thời gian gần đây, con Lôi Dực Điểu kia lại thay đổi, cả ngày đều uể oải, chán chường. Ta đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp cũng không giải quyết được gốc rễ của vấn đề này. Ta thấy động phủ của Lục đạo hữu có nuôi không ít linh thú, thầm phỏng đoán có lẽ ngươi cũng am hiểu ngự thú nhất đạo, nên tới hỏi Lục đạo hữu ngươi xem sao." Lôi Chính trầm giọng nói.
"Tại hạ bất tài, nhưng đúng là có hiểu sơ sơ." Lục Huyền mỉm cười nói.
"Vậy Lục đạo hữu có nguyện theo ta cùng tới động phủ của Tinh Sứ nhìn xem không?"
"Được, vậy ta cùng đi với Lôi đạo hữu một chuyến." Lục Huyền gật đầu.
Tề Vô Hành kia là một trong những người quản lý Tinh Động này, kết bạn với đối phương có thể sẽ giúp hắn nhận được không ít lợi lộc. Hắn lập tức gọi con chim mập tới, ngồi trên lưng nó, Lôi Chính lại vỗ đôi cánh lôi đình sau lưng, nhanh chóng xuyên qua vô số những tia chớp rất nhỏ bên ngoài.
"Đến rồi." Nửa khắc sau, hai người dừng ở vùng ven một ngọn núi cao lớn. Đỉnh núi này có phong cảnh cực kỳ đẹp đẽ, linh khí nồng đậm tinh khiết, tốt hơn động phủ của Lục Huyền không ít.
"Lục đạo hữu chờ một lát." Lôi Chính nói một tiếng rồi lập tức lấy một tấm phù lục đưa tin ra. Sau khi dùng linh lực kích phát, tấm phù lục nọ lập tức bắn vào ngọn núi giống như mũi tên rời cung.
"Kiu!" Một tiếng kêu thanh thúy vang lên. Ngay sau đó, một con yêu cầm cực lớn đã cấp tốc bay về phía hai người Lục Huyền.
Yêu cầm này dài chừng một trượng, lại có sải cánh dài tới ba - bốn trượng, trên người khoác một bộ linh vũ màu bạc sắc bén như kiếm, khi bay lượn có lôi đình vờn quanh thân thể, giống như một tia lôi điện xuyên qua mây mù.
Chỉ mấy hơi thở sau, nó đã bay tới trước mặt Lôi Chính, cái đầu gác lên cánh chim lôi đình của gã, tinh thần vốn đang uể oải, nhưng vẻ mặt lại xuất hiện vài phần hưng phấn, có thể rõ ràng nhìn ra con chim này cực kỳ thân thiết với Lôi Chính.
"..."
Đây là loại kịch bản gì vậy?
Lục Huyền nhướng mày, nhìn một người một thú vẫn luôn dây dưa cùng một chỗ với nhau, trong lòng có chút không hiểu.
"Bởi vì ta cũng có một đôi cánh lôi đình nên từ khi còn nhỏ, con Lôi Dực Điểu này đã coi ta là trưởng bối của nó rồi, vì thế khi nhìn thấy ta, nó mới có phản ứng như vậy." Dường như Lôi Chính đã nhìn ra điểm nghi hoặc của Lục Huyền nên mở miệng giải thích với hắn.
"Thì ra là thế." Lục Huyền gật gật đầu, đang muốn cùng Lôi Chính đi lên, thì con chim mập đã bu lại, trực tiếp đặt cái bụng tròn vo của mình lên cánh tay hắn.
"Đi sang một bên!" Lục Huyền đưa mắt nhìn con chim mập vừa bắt chước vớ vẩn, không nhịn được lập tức cười mắng một tiếng.
Đột nhiên có một luồng lưu quang bắn ra từ sau lưng Lôi Dực Điểu khổng lồ, chỉ thấy một tu sĩ trung niên có khí chất nho nhã vừa lặng yên xuất hiện ngay trước mặt hai người Lục Huyền.
Tu sĩ này có khí tức sâu như biển, thâm thúy không lường được. Chỉ thấy từng đường lôi vân từ bên trong con ngươi có màu trắng bạc kia, nhanh chóng lan tràn ra bốn phía, chỉ cần nhìn lướt qua một cái cũng cảm thấy sâu sắc khó dò rồi.
"Tề tiền bối, để ta giới thiệu cho ngài một chút, vị này là Lục Huyền, Lục đạo hữu." Lôi Chính vừa nhìn thấy tu sĩ trung niên nho nhã kia, đã vội vàng tiến lên vài bước, kính cẩn thi lễ nói: "Lục đạo hữu vốn am hiểu bồi dưỡng linh thực, chăn nuôi linh thú, bởi vậy ta mang hắn tới, nhìn xem đến cùng là Lôi Dực Điểu đã gặp phải tình huống gì rồi."
Vừa giới thiệu xong, gã lại quay đầu nói với Lục Huyền: "Lục đạo hữu, vị này chính là Tề Vô Hành, Tề Tinh Sứ."
"Chào Tề tiền bối." Lục Huyền không kiêu ngạo không tự ti, lịch sự mở miệng chào hỏi tu sĩ nho nhã nọ.
"Lục tiểu hữu, hôm nay đã làm phiền ngươi tới đây một chuyến rồi, con linh thú này sẽ giao cho ngươi." Tề Vô Hành dùng giọng điệu ôn hòa nói.
"Vãn bối nhất định sẽ dốc hết tâm lực, giải quyết khó khăn thay tiền bối." Lục Huyền chân thành tha thiết trả lời.
Hắn và Lôi Chính đi theo đằng sau Tề Vô Hành tiến vào trong động phủ.
"Động phủ của tu sĩ Kết Đan trung kỳ, khẳng định là về diện tích, về độ tinh khiết linh khí đều vượt xa động phủ kia của ta, nhưng cấp bậc phòng hộ của động phủ lại có phần kém hơn hai tòa trận pháp ngũ phẩm bên kia." Lục Huyền đảo mắt nhìn qua một chút, trong lòng âm thầm cảm khái nói.
Ba người nhanh chóng đi tới chỗ con Lôi Dực Điểu tứ phẩm kia nghỉ lại.
Lúc ban đầu khi Lôi Dực điểu nhìn thấy Lôi Chính, tâm trạng của nó còn rất hưng phấn, nhưng sau khi tiến vào động phủ, nó lại lập tức chuyển thành dáng vẻ uể oải suy sụp, vô cùng chán nản, nằm trên một cây linh mộc thô to có lôi mang vờn quanh.
"Tiền bối, xin hỏi dị trạng của con linh thú này đã xuất hiện bao lâu rồi?" Lục Huyền đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi Tề Vô Hành.
"Khoảng một tháng trước. Ban đầu ta còn tưởng tâm trạng của nó không tốt hoặc là phát sinh tình huống gì khác, nhưng sau một khoảng thời gian khá dài, trạng thái này lại càng ngày càng chuyển biến xấu. Đoạn thời gian gần đây, ta đã nghĩ rất nhiều biện pháp để xử lý tình huống ấy, có mời mấy vị tu sĩ tinh thông ngự thú đến đây, nhưng tất cả bọn họ đều không thể tìm được phương pháp giải quyết thích đáng."
"Con Lôi Dực Điểu này đã làm bạn với ta rất lâu rồi, có mối quan hệ ràng buộc sâu sắc, chỉ vì nó chưa đột phá đến ngũ phẩm, chưa luyện hóa được xương ngang trong cổ nên không thể mở miệng nói chuyện được, khiến ta chỉ có thể mơ hồ nhận ra nó không thoải mái mà thôi. Về phần vì sao nó lại rơi vào tình trạng như vậy thì ta cũng không rõ ràng lắm." Tề Vô Hành chậm rãi nói.
Lục Huyền nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi tới trước mặt Lôi Dực Điểu.
Ánh mắt hắn tràn đầy dịu dàng nhìn chằm chằm vào con yêu cầm to lớn này, sau đó truyền tới một luồng ý niệm thân thiện trong đầu. Gần như ngay sau đó, linh thức của hắn đã kéo dài ra, thăm dò vào bên trong cơ thể Lôi Dực Điểu, cẩn thận tìm kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận