Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1165: Dị Độc Chứa Khí Tức Tà Ma!

Chương 1165: Dị Độc Chứa Khí Tức Tà Ma!Chương 1165: Dị Độc Chứa Khí Tức Tà Ma!
Lúc trước, Diệp Huyền Ngân cũng tham gia hội đấu giá tư nhân do Lục Huyền tổ chức ở cửa hàng tạp hóa, nhìn thấy không ít Địch Trần Đan được bày bán ở đó. Nhưng vừa rồi khi nàng tìm tới cửa hàng kia thì tất cả đã được bán hết sạch, mất rất nhiều thời gian mới tranh được một viên, mà giá lại cao đến mức không tưởng.
Nàng biết cửa hàng tạp hóa này chính là sản nghiệp của Lục Huyền nên âm thầm suy đoán hẳn là Lục Huyền có thể luyện chế ra Địch Trần Đan, bởi vậy mới tới chờ bên ngoài động phủ của hắn luôn. “Mua một bình Địch Trần Đan? Chuyện này thì dễ, mời Diệp đạo hữu vào trong.” Lục Huyền không nói mình vừa đi đâu, nghe xong chỉ mời Diệp Huyền Ngân tiến vào động phủ.
Sau khi hai người vào trong sân, hắn rót cho Diệp Huyền Ngân một chén Ngọc Tẩy Linh Lộ.
“Diệp đạo hữu, Ngọc Tẩy Linh Lộ này cũng có một chút công hiệu gột rửa khí tức tà dị, rất thích hợp với đạo hữu.” Diệp Huyền Ngân tỏ vẻ cảm kích, sau đó uống một ngụm lớn linh nhưỡng. Lục Huyền lại dựa vào đó để kiểm tra trạng thái của nàng, sau khi xác nhận đối phương không bị tà ma xâm nhập mới hoàn toàn yên tâm.
“Diệp đạo hữu, đây là một bình Địch Trần Đan, bên trong có mười viên đan dược, có đủ không?”
“Đủ rồi, nhiều hơn nữa có lẽ ta cũng không mua nổi.” Diệp Huyền Ngân gật đầu nói. “Lục đạo hữu, muốn mua bình Địch Trần Đan này cần bao nhiều linh thạch?”
Lục Huyền trầm ngâm một lát, sau đó trên mặt nở một nụ cười, nói: “Ta và ngươi quen biết nhiều năm, vậy thì mỗi viên giá sáu nghìn linh thạch hạ phẩm đi.”
Diệp Huyền Ngân sững sờ, giá này thấp hơn một nửa so với giá bán ở cửa hàng tạp hóa. Phải nhớ là trước đó, nàng đã tìm một hồi lâu trong cửa hàng tạp hóa của Lục Huyền và những cửa hàng khác nên biết rõ chuyện này, nếu có thể dùng cái giá một vạn linh thạch mua được một viên đã là rất may mắn rồi.
“Được, đa tạ Lục đạo hữu, Diệp mỗ nợ ngươi một ân tình.” Tính cách nàng ngay thẳng, không sĩ diện hão, đã nhanh chóng lẫy ra một đống lẫn lộn linh thạch trung phẩm và hạ phẩm, giao cho Lục Huyền.
“Vì dốc hất khả năng săn giết tà ma nên gần như ta đã dồn tồn tộ tài sản của mình vào việc chuẩn bị rồi, xin Lục đạo hữu đừng chê cười.” Diệp Huyền Ngân cười khổ nói. “Hiện giờ Diệp đạo hữu đang khó khăn, có thể tạm thời giữ lại linh thạch, chờ sau này dư dả hãy trả lại cho Lục mỗ cũng được.” Lục Huyền cười nói.
“Không sao, tuy ta không săn giết được nhiều tà ma cho lắm nhưng kiểu gì trong tay vẫn có một ít, có thể đổi hai món bảo vật không tệ, tài liệu cũng có thể bán được không ít linh thạch.” Diệp Huyền Ngân vội vàng lên tiếng nói. “Vậy Lục mỗ sẽ không khách khí.” Lục Huyền cười cười rồi thu linh thạch lại. Đến đây, đột nhiên trong đầu hắn chợt nảy ra một ý tưởng, hắn nghĩ tới Bách Độc Phệ Tâm Trùng vốn thích độc như mạng trong động phủ của mình. Sau khi con độc trùng kia đột phá đến tứ phẩm, dù Lục Huyền có cho nó dùng thêm nhiều loại độc vật, độc tố nhưng thực lực vẫn không tăng lên mấy.
“Không biết nó có tình nguyện cắn nuốt... dị độc trên thân tà ma không đầy?” Trong lòng hắn cân nhắc một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền Ngân. “Diệp đạo hữu, ta có một cách khá là chắc chắn có thể trợ giúp đạo hữu giải quyết dị độc tà ma kia, không biết ngươi có tình nguyện thử hay không?”
“Mời Lục đạo hữu nói.” Hai mắt Diệp Huyền Ngân sáng rực.
“Là thế này, ta có một con linh sủng là độc trùng, nó cực kỳ mẫn cảm với độc tố, thiên tính lại yêu thích các loại độc vật, có thể nhóc con kia sẽ có chút hứng thú với loại dị độc trên cánh tay Diệp đạo hữu. Nhưng độc trùng của ta chỉ là tứ phẩm, mà còn phải xem nó có muốn cắn nuốt dị độc tà ma kia hay không đã.” Lục Huyền chậm rãi nói.
Có thể để lại di chứng như thế trên người một tu sĩ Kết Đan, có thể thấy loại dị độc của tà ma kia khủng bố tới mức nào. Nhưng khao khát với độc tố của Bách Độc Phệ Tâm Trùng lại có thể vượt qua cả sinh tử, hơn nữa nó đã dừng chân ở cấp bậc tứ phẩm suốt hai - ba mươi năm rồi, mãi vẫn không thể đột phá, bởi vậy Lục Huyền quyết định cho nó một cơ hội.
Hoặc là thử cắn nuốt dị độc, nhờ thế sẽ có khả năng tấn thăng ngũ phẩm không nhỏ, hoặc biết khó mà lui, cứ thế ở trong động phủ sống nốt quãng đời còn lại. Dù cắn nuốt dị độc sẽ mang tới nguy hiểm không nhỏ, nhưng Lục Huyền đã nắm giữ một vài loại thủ đoạn loại trừ linh lực tà dị, cộng thêm bản thân có thể hiểu rõ trạng thái của độc trùng, nên hoàn toàn có thể hộ pháp, bảo vệ Bách Độc Phệ Tâm Trùng an toàn. “Diệp mỗ tình nguyện thử một lần.” Diệp Huyền Ngân không chút do dự đã lập tức gật đầu đồng ý.
Trước đó, nàng đã dùng rất nhiều thủ đoạn cũng không thể giải quyết được loại dị độc tà ma trong cơ thể, mua Địch Trần Đan từ Lục Huyền chỉ là hành động bất đắc dĩ, chứ không thể giải quyết triệt để vấn đề được. Nhưng những gì Lục Huyền vừa nói lại khiến trong lòng nàng dấy lên một tia hi vọng.
“Được.” Lục Huyền gật đầu. Linh niệm vừa động, Bách Độc Phệ Tâm Trùng đang trốn trong một góc động phủ đã được gọi tới. Chỉ thấy một làn khói xanh từ xa bay đến với tốc độ rất nhanh, gần như trong khoảnh khắc, con độc trùng màu sắc sặc sỡ, phần lưng mọc đầy sẹo hình đồng tiền màu xanh lá đã xuất hiện trước mắt hai người.
“Đây là Bách Độc Phệ Tâm Trùng ư? Ta từng nghe nói qua về nó, là một loại độc trùng cực kỳ hiếm thấy. Nhưng nó lại có mấy phần khác với những gì ta biết.” Nét mặt Diệp Huyền Ngân lộ vẻ nghỉ hoặc.
“Đây là Bách Độc Phệ Tâm Trùng dị chủng.” Lục Huyền thuận miệng giải thích.
“Thì ra là thế.” Diệp Huyền Ngân nghe vậy, hi vọng trong lòng lại nhiều thêm mấy phần.
Lục Huyền đá Bách Độc Phệ Tâm Trùng đang hưng phấn phóng về phía mình sang một bên, sau đó truyền tình trạng của Diệp Huyền Ngân vào đầu con độc trùng này. Độc trùng đưa mắt nhìn phần đứt gãy không ngừng mọc lên mầm thịt mới trên cánh tay Diệp Huyền Ngân, đôi đồng tử màu vàng lục của nó không ngừng xoay tròn, không biết đang nghĩ gì. Chẳng mấy chốc những vết sẹo đồng tiền màu xanh lục sau lưng nó đã lằng lặng vỡ ra, từng sợi khói xanh từ bên trong bay tới.
“Ta muốn thử xem.” Cuối cùng, khát vọng đối với dị độc tà ma vẫn chiến thắng nỗi sợ hãi, Bách Độc Phệ Tâm Trùng truyền một ý niệm cho Lục Huyền. Lục Huyền khẽ gật đầu: “Được, để ta hộ pháp cho ngươi.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền Ngân: “Diệp đạo hữu, con độc trùng này đã quyết tâm hút độc vật rồi, đợi lát nữa nó sẽ đi tới hút dị độc từ chỗ đứt gãy trên cánh tay ngươi, mong đạo hữu chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.”
“Ta biết, ta sẽ khống chế bản thân thật tốt.” Sắc mặt Diệp Huyền Ngân thoáng trở nên nghiêm trọng, sau đó gật đầu đáp. Nàng ngồi xổm xuống, thả lỏng thân thể, để chỗ đứt gãy đối diện với Bách Độc Phệ Tâm Trùng. Bách Độc Phệ Tâm Trùng nhìn qua đám mầm thịt đen nhánh, khói độc màu xanh đậm trên lưng càng ngày càng nồng đậm, sau đó bay nhanh tới cắn một miếng to. Mầm thịt màu đen nhánh như tự có sinh mệnh lực của riêng mình, chúng nó nhanh chóng sinh trưởng, kéo dài, lây lan vào tận cơ thể của độc trùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận