Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1248: Kiếm Huyền Vị!

Chương 1248: Kiếm Huyền Vị!Chương 1248: Kiếm Huyền Vị!
“Lục sư đệ, Thẩm sư đệ, chờ sau khi tiến vào Kiếm Tông, các ngươi còn cần trải qua một quá trình nho nhỏ trước khi chính thức bái nhập nữa. Nói đơn giản, đây chính là thủ tục xác nhận xem thân phận đệ tử chi nhánh của hai sư đệ có phải là thật hay không, sau đó là kiểm tra tu vi cùng với tâm tính của các ngươi, xem liệu các ngươi có bị tà ma xâm nhập hay không.” Mạc Viễn Phong tiến lên phía trước, ôn hòa nói với hai người.
“Đa tạ Mạc sư huynh đã nhắc nhở, đây đầu là những chuyện nên làm.” Hai người Lục Huyền chắp tay tỏ vẻ cảm kích. “Hai vị sư đệ đầu có cảnh giới Kết Đan, Lục sư đệ còn được Hoàn Chân sư thúc thu vào Hoàn Chân Kiếm Phong, đương nhiên là sẽ thuận lợi thông qua kiểm tra, không có bất cứ vấn đề gì.”
“Dưới tình huống bình thường, Kết Đan Chân Nhân ở trong Kiếm Tông đầu là đệ tử nội môn, nhưng các sư đệ mới vào Kiếm Tông còn phải trải qua một thời gian khảo sát nữa, nên tạm thời sẽ là đệ tử ngoại môn.”
Lục Huyền gật đầu.Docfull.vn- đọc tr miễn phí
“Kết Đan Chân Nhân mới là đệ tử nội môn, không hổ là Động Huyền Kiếm Tông!” Hắn thầm líu lưỡi.
“Yên tâm, Lục sư điệt chỉ cần tiến vào tông môn thì nhất định sẽ trở thành đệ tử nội môn của Kiếm Phong ta, nhiều nhất là sau hai - ba năm sẽ có đãi ngộ không thua kém gì đệ tử hạch tâm.” Giọng nói hùng hậu của Kiếm Hoàn Chân truyền vào trong tai mọi người.
“Đã được sư thúc ưu ái quá rồi.” Lục Huyần cúi đầu nói. “Không thể nói như vậy, Kiếm Phong có được Lục sư điệt mới là may mắn của Kiếm Phong.” Kiếm Hoàn Chân tủm tỉm cười nói. Vẻ mặt hiền lành này thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi thân phận thật của ông ấy chính là một trong chín đại Kiếm Chủ chưởng quản cả một tòa Kiếm Phong bên trong Động Huyền Kiếm Tông.
Chớp mắt đã qua gần nửa ngày.
“Đấn rồi.” Chu Sào lạnh lùng nói.
Lục Huyền cúi đầu quan sát, chỉ thấy chiếc phi chu có hình dáng cự kiếm này đang xuyên qua vô tận kiếm khí với tốc độ cực nhanh. Kiếm khí trước mắt, hoặc gào thét vút qua hoặc chậm rãi di động, hoặc như ẩn như hiện, hoặc sáng tối bất định, không ngờ toàn bộ khung cảnh phía dưới lại là một thế giới ngập tràn kiếm khí vô cùng vô tận.
Vô số kiếm khí lướt qua phi chu, dáng vẻ cực kỳ vô hại. Nhưng Lục Huyền lại biết rõ bên trong mỗi một tia kiếm khí này đều ẩn chứa sát khí nồng đậm.
“Giờ đã tiến vào bên trong đại trận hộ tông Thập Phương Tuyệt Diệt Kiếm Trận của Kiếm Tông.” Hiếm khi mới trông thấy Vạn Trọng tỏ ra nghiêm túc như vậy, gã cẩn thận lên tiếng giải thích qua với hai người Lục Huyền và Thẩm Diệp.
“Kiếm trận có phẩm cấp cao tới cửu phẩm, ngay cả đại năng Hóa Thần xông vào cũng có khả năng bị kiếm trận diệt sát, nên thời điểm đệ tử Kiếm Tông ra vào cần có minh bài thân phận mới có thể bình yên thông qua nơi này.”
Gã còn chưa dứt lời, chiếc phi chu hình dáng cự kiếm kia dường như vừa thoát thân khỏi vũng bùn kiếm khí, tốc độ đột ngột tăng nhanh thêm vài phần, trong mắt Lục Huyền cũng nhanh chóng xuất hiện một mảnh thiên địa mới. Bên dưới là núi non trùng điệp kéo dài cả vạn dặm, không ngừng nhấp nhô như rồng, cùng với vạn đạo hào quang và đám linh thú kỳ dị có mặt ở khắp mọi nơi.
Điều thu hút sự chú ý của mọi người nhất chính là chín ngọn núi có hình dáng như cự kiếm chọc thẳng lên trời, mang theo kiếm ý ngập tràn như thể muốn xé rách cả thiên khung cao vợi.
“Lục sư đệ, Thẩm sư đệ, giờ chúng ta đã tiến vào trong tông môn rồi.”
“Trong Kiếm Tông có chín tòa Kiếm Phong, do chín vị Kiếm Chủ thực lực sâu không lường được quản lý. Ngoài ra còn có một tòa Kiếm Cung, chưởng môn Kiếm Tông đang ở trong Kiếm Cung, ngài chính là nhân tuyển do chín tòa Kiếm Phong cùng nhau chọn lựa ra. Bên cạnh đó, ở nơi này còn có không ít động thiên phúc địa và tiểu thế giới cung cấp cho đệ tử Kiếm Tông tu hành, ma luyện. Tiếp đó là rất nhiều bảo địa, với linh khí còn nồng đậm tỉnh thuần hơn cả khu vực hạch tâm của tông môn bình thường, phần lớn đệ tử ngoại môn đầu sinh hoạt trong đó.” Mạc Viễn Phong giới thiệu với hai người Lục Huyền về Động Huyền Kiếm Tông, từ giọng nói có thể nghe ra vài phần tự hào, tựa như gã cực kỳ vinh dự với thân phận đệ tử Kiếm Tông của mình.
“Mỗi nơi trong chín tòa Kiếm Phong đầu có không dưới mười vị Nguyên Anh Chần Quân, thậm chí mấy tòa có thực lực tổng hợp cường đại nhất, chỉ càn tính riêng Nguyên Chân Quân hậu kỳ đã có đến mấy vị. Mặt khác, toàn bộ Động Huyền Kiếm Tông chúng ta có bảy vị Thái Thượng trưởng lão, tất cả đầu có cảnh giới Hóa Thần trong truyền thuyết, chỉ là cơ hội để chúng ta được chiêm ngưỡng phong thái của bọn họ đầu rất xa vời." “Bảy vị đại năng Hóa Thần!” Trong lòng Lục Huyền không khỏi kinh ngạc, chỉ cần nghe qua tin tức này thôi, hắn đã có chút hiểu biết đại khái về sự cường đại của Động Huyền Kiếm Tông rồi.
Lấy ví dụ như Thiên Tinh Động - nơi hắn đang đặt động phủ - cùng với Hải Lâu thương hội - nơi hắn đang làm khách khanh - ở bên trong Ly Dương cảnh, theo hắn được biết cả hai nơi này đều không có tồn tại cấp bậc Hóa Thần, chỉ có ở Ly Dương Đạo Tông mới nghe đồn là có đại năng Hóa Thần tiềm tu. Vậy mà trong Động Huyền Kiếm Tông lại có tới bảy vị đại năng Hóa Thần!
Hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình.
“Cứ về Hoàn Chân Kiếm Phong trước rồi lại thu xếp cho hai vị sư điệt bái nhập vào tông môn sau.” Kiếm Hoàn Chân chậm rãi nói. Khó khăn lắm mới tìm được một nhân tài hậu cần như Lục Huyền, ông ta chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất để nhét người vào Kiếm Phong của mình thôi.
Trong bốn người Mạc Viễn Phong, ngoại trừ bản thân gã thì ba người Vạn Trọng đầu đến từ những Kiếm Phong khác, sau khi trở lại Động Huyền Kiếm Tông, mấy người bọn họ lập tức lên tiếng chào từ biệt Kiếm Hoàn Chân. Trước khi rời khỏi, mọi người đầu để lại kiếm phù đưa tin cho Lục Huyền, Cát Phác còn cố ý dặn dò hai người Lục Huyền, sau khi làm xong thủ tục nhớ tới động phủ của mình chơi. Lục Huyền và Thẩm Diệp vui vẻ đồng ý.
Rất nhanh sau đó, chiếc phi chu có hình dáng cự kiếm lại lên đường, dùng tốc độ nhanh như tia chớp, bay về phía một tòa Kiếm Phong. “Ồ, Mạc sư huynh, đó là thứ gì thế?” Đột nhiên Lục Huyền chỉ vào một quả cầu đá màu xám đen vừa đi ngang qua phía dưới, ngạc nhiên hỏi. Quả cầu đá nọ đang lăn cực nhanh trên không trung, mặt ngoài cắm không biết bao nhiêu thanh phi kiếm dài ngắn không đồng nhất, nhìn qua còn tưởng nó là một con nhím.
“Đó là Kiếm Huyền Vị, là một loại bảo vật kỳ dị do Bách Công Kiếm Phong sản xuất ra, nó nằm ở khoảng giữa tỉnh quái kim thạch và khôi lỗi, có thể di chuyển khắp Kiếm Tông theo bản năng, chuyên hấp thu một ít phi kiếm bỏ đi, linh quáng, hoặc kiếm khí phiêu tán ra ngoài, từ đó ngưng tụ ra gai kiếm trong cơ thể. Xem như lợi dụng mấy thứ bỏ đi.” Mạc Viễn Phong thuận miệng nói. Lục Huyền thu lại ánh mắt, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần tò mò với thứ được gọi là Kiếm Huyền Vị kia. (Vị 1š là con nhím)
Mấy chục hơi thở sau, phi chủ có hình dáng cự kiếm đã tiến vào một tòa Kiếm Phong vạn trượng. Bên trong Kiếm Phong lại có động thiên khác, nơi này vô cùng rộng lớn dường như đã hình thành một tiểu thế giới độc lập rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận