Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1198: Ám Minh Ngư!

Chương 1198: Ám Minh Ngư!Chương 1198: Ám Minh Ngư!
“Lục đạo hữu có điều không biết rồi, linh trí của đám sinh linh bên trong Chân Hà đầu khá đơn giản. Chúng nó đời đời kiếp kiếp đều sinh sống bên trong Thiên Bảo Chân Hà, nhục thân sớm đã dung hợp với nước sông, linh trí được nước sông gột rửa thời gian dài, có thể nói là chỉ còn lại bản năng cơ bản nhất, bởi vậy mới không dễ gì phát hiện được cạm bẫy đang ẩn sau đống mồi câu kia.” Tu sĩ trung niên truyền âm nói với Lục Huyền.
“Thì ra là thế.” Lục Huyền khẽ gật đầu.
“Bởi vậy Lục đạo hữu phải nhớ không nên tiến vào trong Chân Hà, tránh chuyện bị lạc mất thần hồn, bị đồng hóa nhục thân, cuối cùng biến thành cái xác không hồn. Ta thả câu ở Thiên Bảo Chân Hà đã hơn trăm năm, nhưng không chỉ một lần được chứng kiến cảnh thi hài của tu sĩ bị câu lên đâu.” Thạch Tử Thần nói.
“Đa tạ Thạch đạo hữu đã nhắc nhở, Lục mỗ nhất định sẽ thật cẩn thận.” Lục Huyền vội lên tiếng đáp.
Hai người trao đổi qua loa vài câu, sau đó mỗi người lại như một khối hóa thạch, không hà nhúc nhích, chỉ một mực đắm chìm trong quá trình câu bảo vật. Bất tri bất giác đã qua ba ngày, Lục Huyền vẫn không có thu hoạch gì như cũ.
Hắn nhấc Mặc Ngọc Linh Can lên, mồi câu trên Trầm Hương Câu vẫn chưa có bất cứ thay đổi nào cả.
“Lục đạo hữu đừng nóng vội, câu bảo vật trong Thiên Bảo Chân Hà còn khó hơn cầu cá ở nơi thế tục nhiều, phải cực kỳ kiên nhẫn mới được. Mấy tháng thậm chí tới mấy năm đều không có linh ngư thủy thú cắn câu cũng là chuyện rất bình thường.”
“Ha ha, cái khác Lục mỗ không nhiều nhưng kiên nhẫn thì có đủ.” Lục Huyền cười cười, đồng thời truyền âm nói.
“Không dối gạt Thạch đạo hữu, Lục mỗ vốn là linh thực sư, bình thường đào tạo một gốc linh thực cao giai đến khi thành thục có khi mất tới mấy chục năm, so với chuyện đó thì chút thời gian câu bảo vật này hoàn toàn không đáng kể gì.” Hắn giải thích với Thạch Tử Thần.
Thạch Tử Thần khẽ gật đầu, tâm thần lại đặt lên cây Ô Diệu Linh Can trong tay, không để ý tới Lục Huyền nữa.
“Hả?” Đột nhiên, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu Lục Huyền. [Ám Minh Ngư, linh ngư tứ phẩm, linh trí đơn giản, trong cơ thể ẩn chứa âm khí tinh thuần, hút thiên tài địa bảo thuộc tính Âm và thuộc tính Thủy, thịt sau khi xử lý cực kỳ tươi mới, ăn vào có thể hóa giải dương độc hỏa độc, gia tăng tốc độ tu luyện công pháp thuộc tính Âm.]
“Cuối cùng cũng chịu ăn mồi câu của ta rồi.” Trong lòng Lục Huyền thầm vui vẻ.
“Linh ngư tứ phẩm cũng không tệ, vấn đề là sao nó đã ăn mồi câu của ta mà lưỡi câu và dây câu vẫn không có bất cứ biến hóa nào?” Trong lòng hắn nghĩ thầm.
“Có lẽ nó chỉ ăn một chút mồi câu dùng để làm tổ, hoặc không cắn vào lưỡi câu.” Tâm thần hắn vẫn chú ý tới vùng thuỷ vực kia nhưng ý niệm vừa rồi lại không xuất hiện trong đầu hắn nữa.
“Điều chỉnh mồi câu một chút.” Hắn nhẹ nhàng nhấc Mặc Ngọc Linh Can lên, cần câu dài hơn mười trượng, nặng tới nghìn cân lập tức được vung lên cao.
Lục Huyền thu hồi Trầm Hương Câu, nhanh chóng lẫy ra cái hộp gỗ chứa mồi câu. “Thích thiên tài địa bảo thuộc tính Âm và thuộc tính Thủy... Vậy thì thêm một ít vật liệu khác vào xem sao.” Hắn lấy hai gốc Bằng Huỳnh Thảo trong túi trữ vật ra, vò nát chúng, để vụn cỏ và mồi câu hòa lẫn với nhau, khiến nó tản ra khí tức băng hàn mờ nhạt.
Thậm chí làm xong chuyện này, Lục Huyền còn dứt khoát nhỏ một giọt linh dịch Mặc Âm Tuyền ngũ phẩm vào hỗn hợp mồi câu, bên trong Mặc Âm Tuyền ẩn chứa âm khí tỉnh thuần nồng đậm không gì sánh được. Hai bút cùng vẽ, hắn không tin con Ám Minh Ngư kia có thể chống lại sự mê hoặc to lớn đến mức này. Lục Huyền tràn đầy tự tin nghĩ, sau đó dùng sức vung mạnh Mặc Ngọc Linh Can ra, Trầm Hương Câu nhanh chóng chìm vào giữa dòng nước ngầm cuồn cuộn bên trong Thiên Bảo Chân Hà. Chờ khoảng một khắc, trong đầu hắn lại truyền đến một luồng ý niệm quen thuộc. “Tới đây nào, thỏa sức ăn đủ thì thôi!” Thoáng cái Lục Huyền trở nên vô cùng cảnh giác, hắn cẩn thận cảm thụ từng biến hóa rất nhỏ của chiếc cần câu trong tay.
Con Ám Minh Ngư vốn ở chỗ sâu bên trong Chân Hà đã bao giờ được nếm thử mồi câu mỹ vị như thế? Linh trí đơn giản của nó hoàn toàn không thể ngờ được, ở phía sau mồi câu mỹ vị kia lại có thể ẩn giấu nguy hiểm, lúc này, nó như phát điên, không ngừng cắn nuốt mồi câu do Lục Huyền cố ý điều chế. Bỗng dưng Băng Tàm Ti trên không trung lại trầm xuống. Lục Huyền đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức dồn sức nhấc cần câu lên. Dưới thủy vực xuất hiện từng cơn sóng lớn, một con cá lớn tối màu lúc ẩn lúc hiện vừa ló mặt ra.
“Câu được bảo vật rồi à?” Thạch Tử Thần đang đứng cách đó không xa chú ý tới động tính bên phía Lục Huyền, gã lập tức dùng thuật pháp cố định Ô Diệu Linh Can bên bờ sông, thân hình lóe lên, nhanh chóng đi tới bên cạnh hắn.
“Có vẻ là một con Ám Minh Ngư, đây là linh ngư tứ phẩm, vận khí của Lục đạo hữu không tệ.” Gã đã câu cá trong Thiên Bảo Chân Hà này hơn trăm năm, từng câu được không ít Ám Minh Ngư nên có kinh nghiệm phong phú, nhìn qua đã nhận ra lai lịch của con cá lớn dưới mặt sông kia rồi. Lục Huyền không trả lời gã, cánh tay lập tức hóa thành màu ngọc óng ánh, trực tiếp kéo Mặc Ngọc Linh Can thành hình cung. Tới khi phát hiện con cá lớn màu đen kia có phần buông lỏng, Lục Huyền đột nhiên vung mạnh, Trầm Hương Cầu móc chặt con cá lớn, nhẹ nhàng kéo nó lên bờ. “Quả nhiên là Ám Minh Ngư.” Trong mắt tu sĩ trung niên lộ vẻ hâm mộ nồng đậm.
Với một tay cầu cá lão luyện, chuyện đau đớn nhất chính là hai người chọn cùng một chỗ câu nhưng một người thu hoạch tràn trầ, một người lại mãi chẳng câu được gì. Không sợ chính mình phải về tay không, chỉ sợ người khác không ngừng câu được cá. Tâm trạng của gã giờ phút này chính là như vậy.
Bản thân canh giữ ở khu vực này đã hơn một tháng, nhưng đừng nói tới chuyện thành công câu được bảo vật mà tới cả cơ hội phát hiện linh ngư thủy thú mắc câu cũng không có, thử hỏi sao gã lại không hâm mộ Lục Huyền cho được?
“Hì hì, may mắn thôi, không hiểu thế nào lại câu được một con cá lớn.” Lục Huyền cười nói. Hắn có thể thành công câu được cá, toàn bộ đầu dựa vào năng lực đặc biệt của mình, sau đó chủ động thay đổi mồi câu, gia tăng xác suất câu được Ám Minh Ngư. “Quả nhiên phương pháp kia hữu hiệu.” Trong lòng hắn tràn đầy vui sướng.
Lục Huyền đi tới chỗ con Ám Minh Ngư, dùng một chưởng đè nó xuống, con cá lớn lập tức không thể động đậy được nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên mặt đất. Sau đó, hắn thu nó vào một chiếc túi linh thú bình thường, tiện tay đeo bên hồng.
“Lục đạo hữu, mùi vị con Ám Minh Ngư này thuộc hàng thượng đẳng, chỉ có một điểm cần lưu ý đó là trước khi nấu nướng nhất định phải xử lý thật kỹ càng, cọ rửa sạch sẽ khí tức Chân Hà bên trong cơ thể linh ngư, nếu không một khi ăn nhiều thịt cá sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt với tu sĩ.” Thạch Tử Thần nghiêm mặt nhắc nhở. “Được, cảm tạ đạo hữu, Lục mỗ sẽ chú ý.” Lục Huyền cười đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận