Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 565: Thanh Phù Lữ!

Chương 565: Thanh Phù Lữ!
"Lục sư huynh, ta và gia gia của Kiếm Thanh từng là đồng môn, nên giao tình sâu đậm." Vu Hồng chủ động giới thiệu với Lục Huyền về mối quan hệ giữa gã và Bách Lý Kiếm Thanh.
"Thì ra là thế." Lục Huyền gật đầu.
"Vu..." Trong lúc nhất thời, hắn lập tức rơi vào tình thế khó xử không biết phải xưng hô với Vu Hồng thế nào.
"Không sao, đó là chuyện giữa chúng ta, huynh cứ gọi Vu sư đệ là được." Vu Hồng cười vui vẻ đến trên mặt cũng xuất hiện nếp nhăn.
Sau khi Lục Huyền ngồi xuống, trọng tâm cuộc trò chuyện của mọi người lại vô thức chuyển sang người hắn, khi biết được thân phận Linh thực sư của hắn, cả đám lại nhao nhao cảm thán không thôi.
Bữa tiệc kết thúc, Lục Huyền tới tìm Bách Lý Kiếm Thanh, một tay vừa tung lên đã ném xuống một trái bầu hồ lô lấm chấm xanh, mỗi khi hồ lô bay lên cao, là bên trong sẽ mơ hồ truyền ra âm thanh phi kiếm va chạm vào nhau “leng keng, leng keng”.
"Ta biết đệ thích những thứ có liên quan đến kiếm, nên Dưỡng Kiếm Hồ Lô này là quà ta tặng đệ đột phá Trúc Cơ." Dưới ánh mắt nóng rực như lửa của Bách Lý Kiếm Thanh, Lục Huyền nhẹ nhàng ném trái bầu hồ lô ấy cho gã.
Trong tay hắn có mười mấy trái hồ lô, lần này hắn tới đây, đã đặc biệt chọn ra một quả có phẩm chất tốt nhất trong đó tặng cho Bách Lý Kiếm Thanh.
"Cảm ơn Lục đại ca!" Bách Lý Kiếm Thanh nhận được Dưỡng Kiếm Hồ Lô, linh thức cảm nhận được kiếm khí vô hình sắc bén vô cùng bên trong hồ lô, lập tức cảm thấy yêu thích không muốn buông tay.
Dưỡng Kiếm Hồ Lô có thể phóng thích kiếm khí vô hình được săn sóc ân cần trong đó, tính sát phạt rất mạnh, mặc dù nó được ngưng kết từ linh thực nhưng lại vượt trội hơn phần lớn những món pháp khí tam phẩm bình thường, đối với người vừa mới tấn thăng làm đệ tử nội môn như Bách Lý Kiếm Thanh, thì đây là thứ thích hợp nhất.
Lục Huyền không ở lại trong động phủ của gã quá lâu, sau khi ôn chuyện và hồi tưởng về quá khứ một phen, hắn đã tạm biệt đối phương quay trở lại động phủ của mình rồi.
Vừa mới tiến vào Lưu Quang Phù Trận, cũng không biết chui ra Đạp Vân Linh Miêu từ chỗ nào, chỉ thấy nó đang đứng giữa những tán cây rậm rạp, đưa mắt nhìn Lục Huyền từ phía xa, rồi giả vờ như mình vừa tình cờ đi ngang qua người hắn.
Chờ Lục Huyền đến lúc thân thiết vân vê hai chỏm lông màu trắng trên chóp tai nó, nó mới khe khẽ “Ngao ngao” hai tiếng, bên trong con ngươi màu xanh biếc không có bất kỳ biến hóa nào và lặng lẽ bước đi.
Ngay sau đó, một nhánh dây leo màu xám tro giống như một con rắn xám trực tiếp bò đến dưới chân Lục Huyền, muốn chui vào ống tay áo của hắn.
"Đừng đừng đừng! Ngươi lớn như vậy rồi, còn muốn chui vào!" Lục Huyền vội vàng ngăn cản Yêu Quỷ Đằng, sau đó lấy ra một trái Liệt Diễm Quả từ trong túi trữ vật, nhét vào phần ngọn của dây leo.
Sau khi trở về từ phúc địa, ngày nào hắn cũng đúng giờ cho Yêu Quỷ Đằng ăn một ít linh quả, xem như phần thưởng cho chuyện nó tìm được Nhục Linh Thần và các loại linh chủng như Tiễn Đằng ở bên trong phúc địa.
Khi Yêu Quỷ Đằng được thỏa mãn cơn thòm thèm, mỗi ngày nó đều nhàn nhã thảnh thơi đi dạo bên trong linh điền, bắt đầu miệt mài đánh dấu các bộ phận của linh thực mà nó yêu thích ở khắp nơi.
Nó có tình cảm đặc biệt với hai chủng linh thực.
Khi buồn chán, nó sẽ nằm dưới gốc Mê Tiên Đào, tận hưởng cảm giác say sưa mơ màng do chướng khí màu phấn hồng mang lại, cùng với cảm giác quái dị khi dây leo liên tục phân hóa thành những nhánh nhỏ như xúc tu.
Nếu tiếng ồn của Huyễn Âm Trúc bên cạnh khiến nó khó chịu, nó sẽ lập tức dùng nhánh xúc tu kia hung hăng nhét rất nhiều vào vết nứt trên thân cây trúc, bịt thật chặt khiến chúng không có cơ hội kêu ca nữa.
Lục Huyền đi đến bờ hồ nhỏ, nhìn thấy Nham Giáp Quy với lớp bùn thật dày trên người đang vui sướng nhảy nhót trong chiếc hồ nhỏ, trông có vẻ bẩn thỉu và nghịch ngợm vô cùng.
Thanh Giác Long Lý lại lặng lẽ bơi trong góc, thỏa thích phun ra nuốt vào những luồng linh khí màu trắng nhàn nhạt bốc lên từ mặt hồ nhỏ.
Ly Hỏa Giao đang yên tĩnh ở dưới đáy hồ trông coi Long Hài Thảo ngũ phẩm, để xem liệu có thể hấp thu và giác ngộ một tia long khí nhỏ bé nào không.
"Hả? Chim mập đi đâu rồi?" Lục Huyền cảm thấy khá là kỳ quái, Phong Chuẩn vốn là đứa nhiệt tình nhất mỗi khi hắn đi đâu đó trở về, vậy mà hôm nay lại không nhìn thấy cái bụng tròn vo của nó đâu.
Linh thức của hắn đảo qua cả sơn phong, cuối cùng cũng phát hiện ra khí tức màu xanh nhạt không ngừng cất cao lên của chim mập ở chỗ sâu trong rừng cây.
"Ồ, sắp đột phá phẩm cấp?" Lục Huyền vui mừng khôn xiết, trong nháy mắt hắn đã đi đến bên cạnh Phong Chuẩn.
Khi Phong Chuẩn nhìn thấy bóng dáng của Lục Huyền, đôi mắt tròn xoe của nó lập tức ánh lên một tia vui vẻ. Lục Huyền đến đã làm nó an tâm hơn, cũng có vài phần nắm chắc có thể thành công tấn chức.
Nó xòe đôi cánh chim rộng rãi màu xanh nhạt ra, linh quang xanh nhạt phun trào trên đôi cánh chim, tạo nên từng cơn cuồng phong khí lưu rít gào không dứt.
Chẳng mấy chốc, khí tức trong người Phong Chuẩn đã đạt đến cực hạn, đôi cánh của nó vỗ nhè nhẹ, làm cho những cơn cuồng phong kia không ngừng càn quét thổi cho đám cây rừng trong phạm vi mười mấy trượng xung quanh phải nghiêng ngả lảo đảo.
"Kíu!" Nó kêu lên một tiếng giòn vang, âm thanh dứt khoát, tất cả linh lực toàn thân đồng thời tiến vào bên trong cơ thể.
Lục Huyền khá là căng thẳng, hắn cẩn thận dùng linh thức chú ý đến trạng thái tức thời của Phong Chuẩn, sẵn sàng hỗ trợ nó bất cứ lúc nào.
"Kíu!" Tiếng kêu trong trẻo vang vọng tận mây xanh, Phong Chuẩn đã hóa thành một luồng thanh quang, trực tiếp xẹt qua sơn phong, tốc độ cực nhanh, mắt thường khó có thể bắt kịp.
Lục Huyền cảm nhận được niềm vui sướng trong lòng nó, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười.
Phong Chuẩn phẩm cấp nhị phẩm được nuôi dưỡng trong môi trường linh khí nồng đậm tinh thuần của nội tông và linh quả nhị phẩm thậm chí là tam phẩm, cả ngày đều ăn bảo vật giống như không cần quan tâm đến linh thạch, sau nhiều năm tích lũy, cuối cùng nó cũng tấn thăng thành linh thú tam phẩm.
Hắn đi tới vị trí Phong Chuẩn vừa dừng lại trước đó, nhẹ nhàng chạm vào quầng sáng màu trắng hơi lấp lóe mới đột nhiên xuất hiện kia. Vô số điểm sáng nhỏ bé ngay lập tức tràn vào trong cơ thể Lục Huyền, một ý niệm lóe lên trong đầu hắn.
【Phong Chuẩn nhị phẩm tấn thăng làm linh thú tam phẩm, nhận được pháp khí tứ phẩm Thanh Phù Lữ.】
Một đôi giày màu xanh nhạt xuất hiện trong tay Lục Huyền, trên giày có rất nhiều linh văn xanh nhạt rậm rạp, nhẹ nhàng như không, có cảm giác nó sẽ bị gió thổi bay đi bất cứ lúc nào.
Lục Huyền ngưng tụ tâm thần lên đôi giày màu xanh nhạt.
【Pháp khí tứ phẩm Thanh Phù Lữ, được luyện chế từ da của yêu cầm tứ phẩm Thanh Phù, có vẽ rất nhiều loại phù văn khinh thân, tăng tốc, phá không, nhẹ như lông vũ, giúp giảm bớt sức nặng của tu sĩ và tăng tốc độ của tu sĩ lên rất nhiều.】
"Pháp khí tứ phẩm loại tốc độ! Không tệ không tệ!"
Linh thú Phong Chuẩn phẩm cấp nhị phẩm đột phá tới tam phẩm, từ trong quầng sáng lại mở ra một món pháp khí tứ phẩm loại tốc độ, khiến Lục Huyền rất là hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận