Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 349: Chỉ Béo Đám Ẩn Mộc Trùng!

Chương 349: Chỉ Béo Đám Ẩn Mộc Trùng!
Làm hư hại Thanh Ngọc Chi chỉ cần bồi thường một khoản tiền bằng giá trị của bản thân linh thực, bỏ nhiều 'máu' chút là có thể chống đỡ cho qua. Nhưng một khi bị định tội vu oan cho đệ tử nội môn thì tính chất của vụ việc này sẽ khác, khẳng định là gã sẽ bị Giới Luật đường chưởng quản môn quy bắt giữ.
Đến lúc đó, nhẹ thì giam cầm nhiều năm, nặng thì trực tiếp phế bỏ tu vi, trục xuất ra khỏi tông môn.
Nghĩ đến đây, thanh niên có vẻ âm trầm kia đã lập tức tỉnh táo lại. Gã không ngừng điều chỉnh nhịp thở của mình, hít thật sâu vài cái, cuối cùng cũng bình tĩnh xuống.
"Xin lỗi Lục sư thúc, chỉ vì gốc Thanh Ngọc Chi này quá mức quý báu đối với ta, hiện giờ nó lại đột nhiên vỡ nứt, khiến ta trong lúc nhất thời không thể chấp nhận được, tâm lý mất cân bằng, đã hành xử lỗ mãng, chỉ mong sư thúc thứ lỗi. Về phần Ẩn Mộc Trùng vừa được sư thúc đề cập đến, chẳng hay sư thúc có thể tìm ra con côn trùng ấy hay không?"
Trong lòng thanh niên có vẻ âm trầm vẫn kèm theo một tia hy vọng, mặc dù Lục Huyền đã phát hiện Thanh Ngọc Chi bị bệnh là do có Ẩn Mộc Trùng ký sinh bên trong thân cây, nhưng phát hiện là một chuyện, dẫn ra được lại là chuyện khác. Ngộ nhỡ Lục Huyền không thể bắt được con Ẩn Mộc Trùng trong đó ra thì sao?
Chẳng phải lúc ấy, toàn bộ những gì hắn vừa nói đều là phán đoán vô căn cứ sao? Nếu vậy khi trở về, gã cũng có thể miễn cưỡng giải thích được với tu sĩ phía sau kia.
"Được." Lục Huyền vừa nghe ý kiến của đối phương, biết gã này chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, hắn cũng thể theo nguyện vọng của đối phương mà xử lý thôi.
Hắn lập tức mượn một kiện pháp khí cung tên nhất phẩm của tu sĩ phía dưới. Thân cung và dây cung của loại pháp khí này đều được chế tạo từ nguyên liệu hệ mộc, có lực hấp dẫn cực lớn với Ẩn Mộc Trùng. Hắn cẩn thận khống chế linh lực để món pháp khí cung tên kia tiếp xúc với nhánh Thanh Ngọc Chi, chỉ thấy một mảnh thanh quang nồng đậm rực rỡ trực tiếp tỏa ra từ chiếc cung kia.
Không lâu sau, trong khi mọi người đang hồi hợp chờ đợi, đột nhiên một mảnh nhánh Thanh Ngọc Chi thật nhỏ lại tự mình phân tách ra ngoài, sau đó đáp xuống chiếc cung kia, và không ngừng leo lên trên.
Trên thân cành Thanh Ngọc Chi còn lưu lại một lỗ nhỏ màu đen kịt, hình dạng và kích thước cực kỳ ăn khớp với bộ phận vừa rơi ra kia.
"Đây là Ẩn Mộc Trùng, chuyên ký sinh ở bên trong và dung hợp với linh thực. Con Ẩn Mộc Trùng trước mắt này đã thiết lập nên mối liên hệ vô cùng chặt chẽ với linh thực rồi, bởi vậy sau khi dẫn nó rời đi, sẽ gây thêm tổn thương cho linh thực."
"Đa tạ sư thúc." Tia hy vọng cuối cùng đã tan thành mây khói, mặt mũi thanh niên có vẻ âm trầm kia lập tức chuyển thành xám như tro tàn, gã nhận lấy nhánh Thanh Ngọc Chi đã bị tổn thương từ trong tay Lục Huyền, lại nhặt cả phần bị gãy ở dưới đất lên, sắc mặt uể oải rời khỏi chính điện. Bước chân thất tha thất thểu, cứ như đang giẫm lên mây.
Lục Huyền không hề có bất cứ lòng trắc ẩn nào với chuyện gã vừa gặp phải. Hắn vừa mới đến Truyền Công điện giảng bài chưa được nửa ngày, người đứng sau thanh niên này đã cố ý thiết kế nên một cái bẫy cực kỳ kín kẽ để cho hắn không thể không chui vào.
Nếu hắn không nắm bắt được trạng thái tức thời của linh thực, rồi mạnh mẽ phá vỡ nó, thì khẳng định là danh dự Linh thực sư tại tông môn đã được hắn vất vả tạo dựng nên trong suốt quãng thời gian qua, sẽ bị tổn hại rất nhiều.
Mặc dù thanh niên có vẻ âm trầm kia bị người khác xúi giục, nhưng gặp phải tình huống này, cũng là do bản thân gã gieo gió gặt bão.
Hành động này của Lục Huyền khiến người đứng sau gã mất đi một gốc linh thực quý hiếm, cũng để thanh niêm u ám kia nhận lấy hậu quả mà gã xứng đáng phải nhận.
Ừm, đám người thiết kế cái bẫy này đều gặt quả đắng, chỉ béo đám Ẩn Mộc Trùng vô duyên vô cớ lại được ăn một bữa no nê.
"Được rồi, chúng ta tiếp tục tiết học." Ánh mắt Lục Huyền đảo qua đám người phía dưới, rất nhiều đệ tử ngoại môn còn đang xì xào bàn tán lập tức im bặt.
Sự xuất hiện của tu sĩ thanh niên âm u kia chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi, mang đến một ít đề tài câu chuyện mới cho đám đệ tử khi rảnh rỗi.
Sau gã lại có thêm một vài tu sĩ khác lên bục, hỏi Lục Huyền về những vấn đề khác nhau bọn họ đang hoặc đã từng gặp phải trong quá trình bồi dưỡng linh thực. Lục Huyền kiên nhẫn trả lời từng câu một. Cuối cùng khi một ngày lên lớp kết thúc, đám người bên dưới mới lưu luyến rời đi.
Trải qua quá trình truyền thụ của Lục Huyền, bọn họ đã có một nhận thức hoàn toàn mới về linh thực.
"Lục sư thúc, ta vô cùng hứng thú với bồi dưỡng linh thực. Không biết liệu ta có thể giúp đỡ sư thúc, đi chăm sóc những loại linh thực sư thúc đang gieo trồng hay không? Sư thúc tu hành gian khổ, lại còn bồi dưỡng rất nhiều linh thực như vậy, ngài có thể giao những loại linh thực phẩm cấp thấp cho ta chăm sóc, như vậy ngài sẽ tiết kiệm được kha khá thời gian đó." Trước khi chia tay, một nữ tu xinh đẹp đi đến trước mặt Lục Huyền, nàng này nũng nịu nói, rồi cúi xuống, có cảm giác cái đầu kia gần như đã chui sâu vào bộ ngực căng phồng của nàng rồi.
"Chăm sóc linh thực giúp ta?" Ánh mắt Lục Huyền khẽ liếc qua nữ tu nọ.
"Vâng, ta nguyện san sẻ thay sư thúc, có thể không cần tiền công, chỉ hy vọng được ở bên cạnh sư thúc học tập phương thức bồi dưỡng linh thực là được. Ngoài ra, lúc bình thường, ta còn có thể chăm sóc một chút vấn đề sinh hoạt thường ngày cho sư thúc nữa."
Nữ tu xinh đẹp cảm nhận được ánh mắt của Lục Huyền, lại len lén ưỡn bộ ngực phập phồng của mình lên, tỏ vẻ bản thân vừa sung mãn vừa hào phóng.
"Ta xin nhận ý tốt của sư điệt." Đôi mắt Lục Huyền vẫn trong trẻo như thường, hắn lạnh nhạt trả lời: "Nhưng mỗi một gốc linh thực trong linh điền của ta đều do đích thân ta gieo trồng, chúng chứa đựng vô số tâm huyết của ta. Ta đối xử với chúng giống như hài tử nhà mình, đương nhiên sẽ không có đạo lý giao hài tử của mình cho người khác chăm sóc."
Lục Huyền thẳng thừng từ chối.
Nói đùa! Quầng sáng màu trắng thu hoạch được sau khi linh thực thành thục, chính là nền tảng lập thân lập nghiệp của hắn tại Tu Hành giới. Nếu giao chúng cho nữ tu xinh đẹp này chăm sóc, tuy bản thân sẽ nhẹ nhõm đi nhiều, nhưng điều ấy cũng có nghĩa là hắn không thể nhận được quầng sáng phần thưởng nữa.
Bởi nói gì thì nói, mức độ tham gia bồi dưỡng trong quá trình linh thực sinh trưởng, cũng là một trong những nhân tố quan trọng ảnh hưởng đến phần thưởng của quầng sáng.
"Vậy được rồi... Bất cứ lúc nào sư thúc cần đều có thể đến tìm ta." Nữ tu xinh đẹp thấy dáng vẻ khô như ngói, không hiểu phong tình của Lục Huyền, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, chỉ có thể lưu lại một tấm phù lục liên lạc rồi xoay người rời đi.
"Ngươi lại muốn nhúng chàm vào đám linh thực ta trồng, để cho ta không nhận được quầng sáng phần thưởng sao!"
"Ôi nữ tu! Bọn họ chỉ biết gây ảnh hưởng đến tốc độ làm ruộng của ta mà thôi." Lục Huyền nhìn theo bóng dáng nữ tu nọ đi xa, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận