Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 678: Cỗ Quan Tài Này Có Duyên Với Ta!

Chương 678: Cỗ Quan Tài Này Có Duyên Với Ta!
"Tại hạ có mấy phần hứng thú với cỗ quan tài đá này, không biết cần bao nhiêu linh thạch mới mua được nó?" Lục Huyền tùy ý hỏi.
Muốn bồi dưỡng Thánh Anh Quả Tử Chu trong tiểu viện âm phủ cần phải dùng oan hồn của trẻ con chết oan cho nó ăn, Mộc Anh trước đó đã bị hắn ép đến gần như cạn kiệt rồi, Oán Anh trong cỗ quan tài này vừa vặn có thể dùng làm vật thay thế.
"Bốn ngàn tám trăm linh thạch."
"Cái giá này quá đắt rồi, mấy cây đinh dài bằng đồng thau vốn là thứ đáng giá nhất trong quan tài đá thì hiện giờ lại không biết còn giữ được mấy phần công hiệu, cũng không biết vật liệu dùng làm quan tài đá là gì. Về phần Oán Anh bên trong, có lẽ thứ này mang đến tác dụng không nhỏ cho nhóm tà tu, nhưng đối với ta, nó lại chẳng có một chút công dụng nào cả, còn phải tốn thêm tinh lực đi tinh lọc bọn chúng, không bằng như vậy, ta ra giá bốn ngàn linh thạch để mua lấy cỗ quan tài này, ý các hạ thế nào?" Lục Huyền dựa theo lệ cũ, đầu tiên là hung hăng chém một đao.
Hai người cò kè mặc cả mấy lần, lúc này hắn mới thăm dò được ranh giới cuối cùng trong lòng nữ tu, cuối cùng đã đàm phán xong cái giá bốn ngàn hai trăm viên linh thạch hạ phẩm.
"Đạo hữu, đây là số lượng linh thạch đã thỏa thuận, kính xin đạo hữu xem qua." Lục Huyền lấy linh thạch ra, đưa cho nữ tu kiểm chứng.
"Chậm đã!" Ngay lúc hai người sắp sửa giao dịch xong, đột nhiên một tiếng nói âm trầm truyền đến.
Lục Huyền nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một lão giả gầy còm sắc mặt trắng bệch, âm khí lượn lờ đang đi tới.
"Huyền Âm lão quỷ!" Nữ tu bên cạnh thở nhẹ một tiếng, trong giọng nói có mang theo một chút sợ hãi đối với vị lão giả gầy còm này.
"Đạo hữu, cỗ quan tài này có duyên với ta, không bằng hãy nể mặt ta một phen, nhường nó lại cho ta, có được không?" Lão giả gầy còm híp hai mắt lại, nhìn về phía Lục Huyền, ánh mắt kia vừa rơi xuống da thịt đã khiến hắn cảm nhận được một luồng khí tức âm hàn ập đến, rồi không tự chủ được mà mọc lên chi chít da gà.
"Xin lỗi, ta đã mua cỗ quan tài này rồi, đạo hữu nên đi tìm kiếm bảo vật khác." Lục Huyền lạnh lùng nói.
"Vậy ư? Nhưng cỗ quan tài này vẫn đang đặt trên quầy hàng, nghĩa là nó còn chưa thuộc về đạo hữu, ta hoàn toàn có thể cạnh tranh công bằng." Lão giả gầy còm âm hiểm cười một tiếng, trực tiếp nói ra.
"Chúng ta đã thương lượng xong giá cả, chẳng lẽ đạo hữu muốn ngang nhiên cưỡng đoạt thứ người khác yêu thích?" Sắc mặt Lục Huyền dần dần âm trầm xuống.
"Thế nào, các hạ có ý kiến gì?"
"Kết Đan chân nhân của Đa Bảo lâu sẽ không bàng quan đứng nhìn loại hành vi ép mua ép bán này của đạo hữu." Lục Huyền nhìn thoáng qua lão giả trước mặt, trực tiếp khắc sâu hình dáng của lão vào trong đầu.
"Ta đương nhiên sẽ không vi phạm quy củ của Đa Bảo Lâu, nhưng rời khỏi tòa lầu này đi ra ngoài thì không nhất định. Muốn đi theo hai tu sĩ có tu vi thấp hơn ta không ít như hai vị thì tuyệt đối không thành vấn đề." Lão giả nhìn lướt qua Lục Huyền và nữ tu, trong giọng nói có mấy phần uy hiếp.
Trong mắt nữ tu hiện lên một tia bất đắc dĩ, nàng đành đưa mắt nhìn Lục Huyền.
"Đạo hữu, thật sự xin lỗi, lai lịch của lão quỷ này quá lớn, vì sự an toàn của bản thân ta, chiếc quan tài đá này ta quyết định bán cho lão. Về phần đạo hữu, ta đền bù cho ngươi hai trăm linh thạch, ý ngươi thế nào?"
"Huyền Âm lão quỷ xuất thân từ Cực Âm Tông, chỉ cách Kết Đan có một đường, hành sự luôn âm ngoan độc ác, thích nhất là luyện chế hồn phách tu sĩ thành pháp khí, để cho lão sử dụng, cũng không biết đã có bao nhiêu tu sĩ chết ở trong tay lão rồi." Ngay khi Lục Huyền còn muốn tiếp tục tranh đoạt cỗ quan tài bằng đó nọ thì một luồng âm thanh rất nhỏ, mang đầy tính cấp bách truyền vào trong thức hải của hắn. Chính là nữ tu kia lén lút truyền âm tới.
"Đành vậy, dù sao vật cũng ở trong tay đạo hữu, đạo hữu có quyền quyết định. Về phần linh thạch thì thôi." Con vịt sắp được nấu chín lại bay mất, trong lòng Lục Huyền không khỏi bốc lên một ngọn lửa vô danh, hắn truyền âm nói với nữ tu.
Trên mặt lão giả gầy còm trước mắt hiện lên một tia cười lạnh, lão tiếp nhận cỗ quan tài, nhìn chằm chằm vào con Oán Anh bên trong, trong lòng cực kỳ yêu thích.
"Đa tạ đạo hữu đã nhường bảo vật, chờ sau khi bảo hội kết thúc, nếu gặp được đạo hữu ở bên ngoài, ta nhất định phải cảm tạ đạo hữu một phen." Trước khi rời đi, lão còn cố ý đi đến trước mặt Lục Huyền, trong giọng nói có thâm ý khác.
"Được, tại hạ hoan nghênh." Lục Huyền lạnh lùng trả lời. Trong mắt hắn xuất hiện một tầng linh quang mịt mờ, khẽ đảo qua toàn thân lão giả gầy còm. Cũng không biết có phải vì lão giả quá mức tự tin vào bản thân hay không, vậy mà trên người lại không có bất cứ thủ đoạn che giấu nào, trực tiếp dùng chân diện mục xuất hiện trong tòa lầu này.
"Tiểu Đằng, nhớ kỹ khí tức của người này, chờ sau khi Thiên Uyên Bảo Hội kết thúc, ta muốn ngươi giúp ta tìm được lão." Lục Huyền nói với Yêu Quỷ Đằng đã trực tiếp thu nhỏ thân hình lại, trốn ở trong tay áo hắn.
Yêu Quỷ Đằng cực kỳ mẫn cảm với các loại khí tức, chờ sau khi rời khỏi nơi này, hắn hoàn toàn có thể dựa vào chỉ dẫn của nó, trực tiếp đi tìm lão giả gầy còm kia.
Ngoài ra, vẫn còn Hư Không Yểm Mục đang không ngừng bay lượn bên ngoài Đa Bảo Lâu, dựa vào nó hắn cũng có thể phát hiện rồi theo dõi lão giả nọ.
Lục Huyền tu hành nhiều năm, đây là lần đầu tiên bị người cưỡng ép nẫng tay trên một món bảo vật hắn nhìn trúng, tuy xưa nay hắn luôn cẩn thận chặt chẽ, nhưng lại khó có thể nuốt trôi cục tức này.
Càng nghĩ càng giận.
Nếu lão giả gầy còm này thích luyện chế oan hồn thì khẳng định là trên người lão sẽ có không ít loại pháp khí tương tự như vậy, đến lúc đó, hắn có thể thuận tay thu lại, vừa vặn tiết kiệm một khoản lớn linh thạch cho mình.
Về phần lão giả nọ đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ viên mãn, hắn cũng không để chuyện này ở trong lòng, bởi một khi hắn đã ra tay, nhất định sẽ chủ động đánh lén lại cộng thêm trên người đang có rất nhiều món bảo vật pháp khí ngũ phẩm, Lục Huyền tự cảm thấy mình có thể nắm chắc cuộc chiến lần này.
"Nếu đã muốn chạm mặt với ta ở ngoài lâu như vậy, ta cũng dễ tính thôi, sẽ tận tình thỏa mãn chút yêu cầu nho nhỏ này của ngươi, chỉ có điều gặp ngươi lần đầu cũng là lần cuối. Hi vọng ngươi có thể thu hoạch được nhiều hơn trong khoảng thời gian này, để đến lúc đó không làm ta thất vọng."
Hắn hung hăng ghi lại khoản nợ với lão giả gầy còm kia trên quyển sổ nhỏ của mình rồi tiếp tục đi dạo. Nhưng qua chuyện vừa rồi, tâm tư nhặt nhạnh chỗ tốt đã phai nhạt mấy phần, hắn chẳng còn hứng thú đi dạo nữa, đã trực tiếp trở lại trong phòng mình.
Vừa trở lại trong phòng, sau khi xác nhận không có ai chú ý, hắn lập tức lấy ra một đống nhỏ Mậu linh nhưỡng từ trong Thao Trùng Nang.
Trong Đa Bảo Lâu không có linh nhưỡng, nếu muốn gieo trồng linh thực, thì nhất định phải rời khỏi Đa Bảo Lâu.
Cũng may, Lục Huyền vẫn luôn mang theo một ít linh nhưỡng ở trên người, vừa vặn có thể dùng nó để gieo trồng hạt linh chủng vừa tới tay, từ đó biết được tin tức kỹ càng về linh thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận