Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 730: Chiến Đấu Với Cự Trùng!

Chương 730: Chiến Đấu Với Cự Trùng!
“Cứ đối phó với đám yêu trùng này trước đã, chỉ sợ bên dưới vẫn còn yêu trùng.” Lục Huyền lạnh mặt nói.
Lục Huyền còn chưa dứt lời, mười chiếc xúc tu màu vàng đã như tia chớp bắn ra từ chỗ sâu trong lòng đất, đánh úp về phía bốn người bọn họ.
Sau khi được Lục Huyền nhắc nhở, ba người còn lại cũng không còn bối rối như lúc ban đầu nữa, bọn họ dồn dập thi triển thủ đoạn, ngăn cản những nhánh xúc tu màu vàng sậm đang điên cuồng công kích kia.
Túi trữ vật bên hông Khâu Trường Viên lóe lên linh quang, gần như ngay sau đó, một tấm khiên phủ kín lân giáp màu xanh đen đã hiện lên trước người gã, linh lực tràn vào trong tấm khiên, diện tích tấm khiên không ngừng tăng lên, vững vàng ngăn cản đòn tấn công của nhánh xúc tu vàng đậm.
Trong tay Mạnh Nguyệt lặng lẽ xuất hiện một tấm phù lục màu trắng bạc, một bức tường băng dày phóng lên cao ngay trước mặt nàng.
Tôn Vân Minh thấy thế tới của đám xúc tu quá mức hung hăng, lập tức kích hoạt một miếng ngọc bội óng ánh trên cổ. Miếng ngọc bội vỡ tan, một cái vòng bảo hộ linh khí lập tức bao trùm xung quanh lão.
Về phần Lục Huyền, dù hắn có lòng tin tuyệt đối vào thân thể cường hãn của mình, nhưng trước mặt ba người, hắn cũng không muốn bộc lộ quá nhiều, chỉ thấy Thanh Phù Lữ dưới chân chợt lóe thanh quang, thân thể vẽ nên một đường cong trái với lẽ thường, xảo diệu tránh thoát đòn tập kích của xúc tu. Sau đó, hắn khẽ phất tay, vô số đạo kiếm khí nhỏ xíu trực tiếp hóa thành một cơn lốc khủng bố, mang theo sấm sét vang dội, chém đứt nhánh xúc tu kia thành từng mảnh vụn tung bay đầy trời.
Ngay sau đó, bảy con cự trùng dữ tợn trực tiếp xuất hiện trước mặt bốn người, thân thể mập mạp không thể tưởng tượng nổi lại chen chúc chung một chỗ, vô số đốt chân nhỏ bé trắng nhợt trên thân thể chúng không ngừng múa may, bắn ra từng đạo thổ nhận màu vàng đen đâm về phía đám người Lục Huyền.
Khâu Trường Viên dứt khoát thả một con yêu thú bọ ngựa có khí tức tam phẩm ra ngoài. Con bọ ngựa mọc ra một đôi chân to như đao lớn, bên trên có những chiếc răng cưa trông sắc bén cực kỳ. Ngay sau đó, con bọ ngựa này dùng sức nhảy lên, thoáng cái đã biến mất, khi nó xuất hiện trở lại, cặp chân như đại đao kia đã hung hăng xẹt qua thân thể cự trùng.
Rõ ràng đôi đại đao nọ đã cắt mạnh qua hai cái đốt chân nhìn như cánh tay trắng nhợt, vậy mà chỉ đủ sức lưu lại hai vết thương mờ mờ trên thân thể con cự trùng mập mạp, máu tươi với hai màu đỏ vàng trộn lẫn cùng một chỗ chảy ra rồi lập tức khép lại.
“Cẩn thận, da con yêu trùng này rất dày.” Khâu Trường Viên thoáng rùng mình, vội vàng lên tiếng nhắc nhở ba người khác.
Phải biết rằng, con yêu thú bọ ngựa trong tay gã có đôi chân cực kỳ sắc bén, không thua kém một số loại phi kiếm tam phẩm, vậy mà một kích toàn lực của nó lại chỉ đủ sức tạo thành vài vết thương tổn rất nhỏ đối với con cự trùng này, có thể thấy được yêu trùng kia khó chơi tới mức nào.
“Có khoảng năm con tứ phẩm, hai con tam phẩm, hơi khó giải quyết rồi đây.” Lục Huyền dùng linh thức đảo qua, liếc mắt một cái đã nhìn thấu khí tức của bảy con yêu trùng vừa xuất hiện.
Trong bốn người, Tôn Vân Minh có tu vi thấp nhất. Bị cự trùng tấn công điên cuồng, lão đã sắp không chống đỡ được, nét mặt đầy vẻ thận trọng, trong lòng biết đã đến thời khắc nguy hiểm. Đột nhiên một đoạn đao gãy màu đen nhánh xuất hiện trước mặt, Tôn Vân Minh dứt khoát phun một ngụm tinh huyết lên lưỡi đao gãy kia. Lưỡi đao gãy lập tức hóa thành một luồng hắc quang, chui vào cơ thể một con cự trùng.
Cự trùng đau nhức kịch liệt, thân thể điên cuồng vặn vẹo, chờ đến khi lưỡi đao gãy bay ra từ cơ thể cự trùng, lại định đâm vào thân thể nó thêm một lần nữa, đột nhiên lượng lớn nước mủ màu vàng sẫm điên cuồng phun ra từ trong miệng cự trùng. Nước mủ bắn lên mảnh đao gãy màu đen nhánh, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện dấu vết loang lổ rỉ sét, trong tiếng vang xèo xèo, từng sợi khói màu vàng tanh hôi bay ra từ trên lưỡi đao.
“Pháp khí của ta!” Lão giả gầy gò thấy thế, vội vàng triệu hồi lưỡi đao gãy màu đen nhánh bay trở về, nhìn vô số dấu vết lớn nhỏ không đều vẫn còn lưu lại trên mặt đao, trong lòng vô cùng tiếc nuối.
Lưỡi đao gãy màu đen nhánh này vốn là món bảo vật mà vất vả lắm lão mới có được, cần dùng tinh huyết để kích phát, uy lực cực mạnh, vốn định dùng làm lá bài tẩy đợi cơ hội chém ra một đòn giết địch, không ngờ lại bị ăn mòn phá hoại như vậy rồi.
“Không ngờ yêu trùng còn có chiêu ăn mòn pháp khí.” Trong đầu Lục Huyền lóe lên một suy nghĩ.
“Các vị đạo hữu, hay thử đổi thuật pháp hoặc phù lục để giết yêu trùng đi. Có át chủ bài gì mau chóng sử dụng, tốc chiến tốc thắng.” Hắn truyền âm nói với ba người Khâu Trường Viên.
Ba người khẽ gật đầu, trong mắt Mạnh Nguyệt xuất hiện một tia chần chờ, nhưng không lâu sau đó, một tấm phù lục màu đỏ thẫm đã xuất hiện trước mặt nàng, bên trong phù lục có một luồng hư ảnh Giao Long trông vô cùng sống động. Tiếng rồng ngâm hùng hồn vang lên, một con Hỏa Long to lớn mang theo lửa cháy hừng hực phóng về phía con cự trùng dữ tợn bên dưới.
Trước mặt Khâu Trường Viên lại xuất hiện một con yêu viên bốn tay sáu mắt, đột nhiên thân thể nó bành trướng lên gấp mấy lần, nắm đấm màu xanh đen bốc lên hung diễm đằng đằng, đánh mạnh về phía cự trùng.
Nét mặt Lục Huyền nghiêm lại, ba tấm phù lục hình dáng như mũi kiếm lập tức xuất hiện trong tay, hắn dùng linh lực kích phát, kiếm khí bên trong giống như một mảnh cuồng phong sóng lớn phun trào, quét nhanh về phía mấy con cự trùng còn lại.
Ba tấm Khiếu Hải kiếm phù tứ phẩm được sử dụng cùng một lúc, hình thành nên biển kiếm khí vây quanh yêu trùng. Dù thân thể của bọn chúng vô cùng to lớn nhưng dưới uy thế của kiếm khí, cũng chẳng khác gì một chiếc thuyền gỗ có thể bị lật úp trong cơn sóng to gió lớn bất cứ lúc nào.
Chỉ kiên trì được mấy hơi thở cự trùng đã bị kiếm khí vô cùng vô tận cắn nuốt, huyết nhục vương vãi đầy trời, dù đứng trong phạm vi mấy chục trượng xung quanh, cũng có thể ngửi được mùi máu tanh nồng.
Bên kia, phù lục Hỏa Long của Mạnh Nguyệt và yêu viên bốn tay sáu con mắt của Khâu Trường Viên đều tự giải quyết xong một con yêu trùng.
“Lục sư huynh!”
“Lần này may nhờ có Lục sư huynh!”
Ba người đi về phía Lục Huyền. Sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, cách xưng hô của Khâu Trường Viên đã lập tức thay đổi từ đạo hữu thành sư huynh vô cùng thoải mái tự nhiên, trong mắt hai người Mạnh Nguyệt và Tôn Vân Minh cũng đầy vẻ cảm kích.
“Thật không ngờ Lục sư huynh lại có kiếm phù cao giai cường đại như thế.”
“Ba tấm kiếm phù tứ phẩm, Lục sư huynh ra tay mạnh thật!”
“Nếu không có ba tấm kiếm phù này chỉ sợ bốn người chúng ta sẽ bị thương không nhẹ, thậm chí còn có khả năng ngã xuống ở đây.” Tôn Vân Minh có tu vi thấp nhất, bảo vật ít nhất, không khỏi cảm khái từ tận đáy lòng, vừa nghĩ đến chuyện bản thân có khả năng mất mạng là cõi lòng lão quặn lại, trong mắt tràn đầy kinh sợ hồi lâu cũng không tan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận