Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 965: Thấp Thỏml

Chương 965: Thấp ThỏmlChương 965: Thấp Thỏml
“Ngọc Lâm đạo hữu, Vương đạo hữu, Lục mỗ không thể tiếp đón từ xa, mong được thứ lôi.” Hắn nhanh chóng mở trận pháp, tiến lên nghênh đón hai người vào động phủ.
“Lục đạo hữu, giữa ngươi và ta không cần phải khách khí như vậy đâu."
Hai người kia tiến vào trong viện với vẻ mặt vô cùng thoải mái.
“Lúc trước ta từng mua được một lượng lớn thịt yêu thú thượng đẳng từ Vạn Linh Thực Phủ trong Hoan Hỉ Tỉnh Động, lại ủ chế ra một loại linh nhưỡng mới, vừa hay nhờ hai vị đạo hữu đánh giá thử."
“Không ngờ tới đây làm khách còn . có thu hoạch ngoài ý muôn như thể, chúng ta nhất định phải nếm thử linh tửu do Lục đạo hữu ủ chế rồi." Hai mặt Ngọc Lâm tán nhân sáng lên, mỉm cười nói.
Vương Tuế Hoài bên cạnh dù không nói gì nhưng rõ ràng là nét mặt cũng có ý chờ mong.
Hai người bọn họ từng được nếm thử Bách Quả Linh Tương, Ngọc Tẩy Linh Lộ và Băng Tủy Linh Nhưỡng do Lục Huyển ủ chế, môi loại đều có điểm đặc sắc riêng, hương vị cực ngon, mang đền ân tượng rât sâu trong lòng.
Trên mặt Lục Huyền hiện lên ý cười, hắn lập tức bưng linh quả tới, sau đó rót cho hai người một ly đầy Viên Ma Tửu.
Ngọc Lâm tán nhân nhẹ nhàng lắc lắc chiếc chén ngọc trong tay, linh tửu vàng óng tản ra tầng tầng gợn sóng, có cảm giác giữa những tầng gợn sóng này lại có một luồng hư ảnh viên hầu như ẩn như hiện. “Phẩm chất thế này vừa nhìn đã biết không phải vật phàm rồi.” Ngọc Lâm tán nhân cẩn thận quan sát dị tướng của Viên Ma Tửu rồi không chờ đợi được nữa đã vội vàng nhấp một ngụm nhỏ. Linh tửu màu vàng óng vừa mới vào bụng đã có một dòng nước âm chảy qua tứ chỉ bách hài, phảng phất như toàn thân được tới gần lò sưởi ấm áp giữa mùa đông khắc nghiệt, mang đền cảm giác thoải mái dê chịu không gì sánh được.
“Thuần hậu lâu dài, hậu kình mạnh mẽ, càng về sau càng ngấm. Ổ, hình như còn có thể tăng cường khí. huyết, bổ dưỡng thân thể? Chẵng lẽ đây là linh nhưỡng ngũ phẩm?” Nét mặt Ngọc Lâm tán nhân xuât hiện vẻ kinh ngạc.
Lục Huyền gật đầu.
“Không sai, đây chính là Viên Ma Tửu ngũ phẩm, lúc trước ta ngẫu nhiên nhận được tửu phương Viên Ma Tửu từ trong tay một tiểu gia tộc được truyền thừa cổ xưa, sau đó cô ý tìm mua tài liệu cât rượu, may mãn đã ủ chế thành công.” Hắn thuận miệng bịa ra một câu chuyện.
“Đúng là linh nhưỡng ngũ phẩm!" Ngọc Lâm tán nhân sợ hãi than. “Đa tạ Lục đạo hữu đã thịnh tình khoản đãi chúng ta như thế." Nàng. vội vàng đứng dậy thi lê, Vương Tuê Hoài bên cạnh cũng chấp tay, nét mặt đầy vẻ cảm kích. Linh nhưỡng ngũ phẩm cũng không phải thứ dễ dàng uông được như vậy.
“Hai vị đạo hữu tới Lôi Hỏa Tỉnh Động là vì bí cảnh Lôi Cơ động kia phải không?” Ba người nói chuyện phiếm một lát, Lục Huyển thẳng thắn lên tiếng hỏi. “Đúng là chúng ta đang có ý định này, nhưng cụ thể ra sao vân phải tìm hiểu rõ một số chuyện có liên quan đến bí cảnh đã." Ngọc Lâm tán nhân trầm ngâm nói.
“Theo tại hạ được biết, đã có không ít Nguyên Anh Chân Quân tiền vào Lôi Cơ động bên kia rồi, nếu hai vị đạo hữu muôn đi thăm dò thì nhât định phải thật cẩn thận.” Lục Huyền nghiêm mặt nhắc nhở hai người.
“Đa tạ Lục đạo hữu đã nhắc nhở, diện tích Lôi Cơ động lớn như vậy, lại thêm hoàn cảnh xung quanh đầy rây cầm chể, ngay cả Nguyên Anh Chân Quân cũng không thể thăm dò toàn bộ một lượt, hăn là chúng ta sẽ tìm được một khu vực dành cho mình. Bọn họ ăn thịt uống canh cũng có thể chừa chút cơm thừa canh cặn cho chúng ta." Về phần Lục đạo hữu, chúng ta sẽ không mời ngươi cùng đi thăm dò Lôi Cơ động đâu.” Ngọc Lâm tán nhân khẽ cười nói.
“Ha ha, đạo hữu hiểu rõ ta thật đấy." Lục Huyền nghe vậy thì không nhịn được cười.
“Ta cũng muốn mỗi ngày ở trong động phủ bồi dưỡng linh thực, không màng thế sự, không để ý tới mây chuyện hôn loạn bên ngoài
như Lục đạo hữu. Nhưng quan trọng là tạo nghệ về mặt linh thực của ta thực sự không thể sánh bằng đạo hữu, cùng lắm cũng chỉ có thể dùng những thứ mình bổi dưỡng được để bảo đảm chuyện tu hành hắng ngày của mình mà thôi, nếu muốn tu vi tiến thêm một bước, nều muôn nhận được công pháp thần thông pháp khí càng thêm quý giá thì hoàn toàn không đủ." Lục Huyền chỉ một mực im lặng không nói, hãn có được ngày hôm nay không chỉ vì bổi dưỡng linh - thực như người ngoài thường thây mà chủ yếu là nhờ thu hoạch phần thưởng quầng sáng sau khi linh thực trưởng thành.
“Bước vào con đường tu hành sâu như biển, nếu dừng chân không tiên sẽ rât khó nhận được càng nhiều cơ duyên bảo vật, cũng không thể làm cho thực lực của mình gia tăng, một khi gặp phải - nguy hiểm, chưa biết chừng sẽ biến thành vật hi sinh, thậm chí là nguyên liệu cho loại công pháp tà đạo nào đó.” Nét mặt Ngọc Lâm tán nhân thoáng hiện vẻ ảm đạm. “Vui buổn giữa những tu sĩ khác nhau vồn không giồng nhau.” Trong lòng Lục Huyền âm thầm cảm khái. Hai người bọn họ đều hiểu rõ tính cách của Lục Huyền nên không chủ động mời mọc hẵn cùng tham gia với mình, sau khi nói chuyện phiểm một hổi là trực tiếp cáo từ rời đi. “Ngọc Lâm đạo hữu, Vương đạo hữu, lần này hai người tới Lôi Cơ động, Lục mô chúc hai người hêt thảy mọi thuận lợi, bình an trở về, còn đoạt được bảo vật mình mong muốn. Nếu phát hiện có linh chủng, âu thú linh thú, phôi thai hoặc những thứ liên quan tới linh thực khác, hai người có thể tới động phủ của tại hạ, ta nguyện ý thu mua với giá cao."
Trước khi hai người bọn họ rời đi, Lục Huyền vân không quên quảng cáo một phen. Sau khi có được sô tài sản hùng hậu, chuyện thu mua linh chủng với giá cao đã trở nên hoàn toàn không đáng kể với hắn. Chuyện hai người Ngọc Lâm tán nhân kia tới chơi chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, bọn họ đi rồi, động phủ của Lục Huyền lại khôi phục vẻ bình an yên tĩnh như cũ. Nhưng trên thực tế, chuyện nhóm Nguyên Anh Chân Quân nổi đuôi nhau lần lượt xuất hiện xung quanh động phủ, cùng với không Ít người trong số những Kêt Đan Chân Nhân mà hẵn quen biết cũng bị Lôi Cơ động hãp dân, đã khiền trong lòng Lục Huyền thoáng dấy lên một chút cảm giác nguy cơ.
Bởi vậy, mượn cơ hội thu hoạch lượng lớn Nạp Linh Thảo Châu lần nầy, hắn dứt khoát dùng chúng để thúc chín nhóm Băng Huỳnh Thảo đã tiến vào giai đoạn thành thục. Băng Huỳnh Thảo chỉ là linh thực tam phẩm, đã cách thời gian thành thục không xa, mà yêu cầu trong quá trình sinh trưởng của chúng lại không cao, bởi vậy sau khi thúc chín toàn bộ, trong tay hắn vẫn còn thừa khá nhiều Nạp Linh Thảo Châu.
Chỉ thấy trên từng phiến lá xanh thăm của Băng Huỳnh Thảo trong mảnh linh điền rộng lớn, hiện ra từng điểm huỳnh quang hệt như trời đêm đầy sao, hàn khí trắng nhạt lượn lờ bay lên, mang đến vài phần mộng ảo cho loại linh thực xinh đẹp này.
Lục Huyền lưu lại hơn hai mươi gốc Băng Huỳnh Thảo để ngưng chủng, còn lại ngắt lẫy toàn bộ. Từng quầng sáng màu trắng lập lòe vừa lặng lẽ xuât hiện, lít nha lítnhít - chất đầy một mảnh linh điển, khiển Lục Huyền vui sướng vô cùng vì khá lâu rồi, hắn mới một lần nữa được trông thầy khung cảnh vụ mùa bội thu thể này. “Rút thưởng mấy chục lần liên tục thôi."
Thân hình hắn khẽ động, giống như tia sáng nhẹ nhàng lướt qua, chỉ trong chốc lát đã chạm vào tât cả quầng sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận