Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 324: Khu Vực Trung Tâm Dược Viên!

Chương 324: Khu Vực Trung Tâm Dược Viên!
Trong nhóm linh thực hắn đang gieo trồng, chỉ có vẻn vẹn mấy loại tứ phẩm như Huyền Trùng Đằng, Địa Hỏa Tâm Liên và Bách Đồng Quỷ Mộc bên trong tiểu viện ở Kiếm Môn trấn mà thôi. Về phần Thánh Anh Quả ngũ phẩm, nó chính là cạm bẫy do tu sĩ phía sau bày ra, trên thực tế, nó chỉ là bản thể của Tử Chu mà thôi. Hơn nữa, sau khi gốc Uẩn Linh Tùng tứ phẩm này thành thục, nó còn có thể nâng cao linh thức cho tu sĩ.
Phải biết rằng, linh thức tăng lên cực kỳ chậm, ngoại trừ thời điểm đột phá cảnh giới, tự nhiên đốn ngộ được, thì những phương pháp khác trợ giúp tăng cường linh thức đều cực kỳ hiếm thấy, hoặc là một số thiên tài địa bảo quý hiếm, hoặc là phương pháp tu luyện trấn tông trấn tộc nào đó.
Còn linh chủng Uẩn Linh Tùng trước mắt này, dù sau khi sử dụng, hiệu quả gia tăng linh thức của nó không được mạnh cho lắm, thì thứ này vẫn được coi là một loại linh thực phẩm cấp cao cực kỳ hiếm hoi rồi.
Lục Huyền cẩn thận đào hạt linh chủng Uẩn Linh Tùng đang chôn bên dưới lớp linh nhưỡng lên, cất vào Sinh Sinh Đại, ngay sau đó, tấm lưới khổng lồ màu xanh nhạt vừa lập công lớn lại tiếp tục xâm nhập vào sâu bên trong linh nhưỡng.
Sau khi lấy được linh chủng tứ phẩm Uẩn Linh Tùng đang ngủ đông, trong lòng Lục Huyền tràn đầy động lực, thậm chí còn không biết mệt mỏi, lại tiếp tục đi tìm kiếm xung quanh dược viên.
"Đào, đào, ta đào bên trong dược viên này... Ôi, lại tìm được một hạt rồi." Một lát sau, Lục Huyền lại đào được một hạt linh chủng Uẩn Linh Tùng được bọc bên trong nhựa thông, trông giống hệt một miếng hổ phách.
Cuối cùng, hắn đã đào được tổng cộng là bốn hạt linh chủng bên trong mảnh dược viên này, mà theo quá trình đó, Lục Huyền cũng không ngừng tiến sâu vào khu trung tâm của dược viên.
"Thanh Mộc Nguyên Khí đã tiêu hao kha khá, xem ra trước khi rời khỏi phúc địa, ta còn phải đến khu rừng cổ thụ kia gặp người quen cũ rồi."
Có lẽ do linh chủng Uẩn Linh Tùng chỉ tồn tại ở một khu vực nên Lục Huyền tìm kiếm hồi lâu, vẫn không tìm được linh chủng mới.
"Chắc là những con Dị Quỷ Đằng yêu biến kia đã lui hết về giải đất trung tâm dược viên rồi." Hắn ngẩng đầu đưa mắt nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong dược viên.
Trên đường đi tới đây, ngoại trừ lúc ban đầu còn gặp phải một nhóm Dị Quỷ Đằng yêu biến kia, quãng thời gian sau đó, hắn hoàn toàn không đụng phải một gốc nào nữa. Ngay cả những gốc Dị Quỷ Đằng bình thường cũng biến mất theo luôn, như thể tất cả chúng nó đều bị đám đồng bạn yêu biến mang đi mất rồi.
"Xảy ra chuyện khác thường tất có vấn đề trong đó, hay là cứ tiến vào khu vực trung tâm dược viên xem thử?" Lục Huyền rơi vào trầm tư.
Với tính tình thận trọng của hắn từ trước đến nay, mỗi khi đứng trước một tình huống khác lạ, hắn sẽ lập tức tránh xa, nhưng lần này lại có chút khác biệt.
Xét cho cùng, khu dược viên này cũng do cổ tu sĩ để lại, mà bên trong toàn bộ mảnh phúc địa này thì đây chính là chỗ có khả năng nhận được linh chủng và cây non linh thực nhất. Hắn vừa khai thác khu vực ngoài rìa của dược viên thôi đã tìm được bốn hạt linh chủng tứ phẩm Uẩn Linh Tùng rồi, rất có thể khi tiến vào khu vực trung tâm, hắn sẽ nhận được cơ duyên còn to lớn hơn hiện tại.
Ngoài ra, chỗ dựa lớn nhất của Dị Quỷ Đằng yêu biến chính là ngụy trang thành linh thực bình thường, để khi tu sĩ tới gần, chúng sẽ tấn công bất ngờ. Nhưng những điều này lại hoàn toàn mất đi hiệu lực ở trước mặt Lục Huyền, hắn chỉ cần dùng một đạo Linh Vũ Thuật ‘bình thường đến không thể bình thường hơn’ là có thể phân biệt ra được Dị Quỷ Đằng có yêu biến hay không.
Hơn nữa, Dị Quỷ Đằng yêu biến tam phẩm lại yếu hơn so với yêu thú tam phẩm phổ thông, sau khi mất đi con át chủ bài đó, chúng càng kém xa tít tắp, hắn có thể dễ dàng đối phó chúng.
"Len lén qua bên đó xem một tẹo, nếu phát hiện có gì khác thường, cứ lập tức chạy ra là được." Lục Huyền đã đưa ra quyết định, chỉ thấy vô số những sợi tơ gần như trong suốt nhanh chóng nổi lên trên chiếc Ẩn Linh Sưởng màu vàng đậm, trực tiếp bao phủ thân hình Lục Huyền ở bên trong.
Mấy hơi thở sau, bóng dáng của Lục Huyền đã biến mất hệt như vừa bị vật gì đó xóa sạch đi rồi. Trong tầm nhìn của hắn, toàn bộ thế giới như được đắp lên một tầng vật chất đặc thù, mơ hồ và không chân thực.
Sau khi tiến vào trạng thái ẩn thân, động tác của hắn chậm lại đi nhiều, hắn bắt đầu tiên lên, từ từ tới gần giải đất trung tâm dược viên.
Theo quá trình không ngừng tiến sâu vào, Lục Huyền bắt gặp rất nhiều hài cốt yêu thú bên trong dược viên, thậm chí một số chúng còn cổ xưa đến mức không biết đã được chôn ở nơi này bao lâu rồi, chỉ cần giẫm nhẹ cũng trực tiếp hóa thành bột mịn.
"Đáng tiếc đều là những loại xương cốt vô dụng, linh lực bên trong đã mất hết rồi, bằng không... Ta có thể cầm về tẩm bổ cho Kinh Cức Cốt." Lục Huyền ẩn thân bên dưới chiếc áo bào màu vàng sậm, âm thầm cảm thán một câu.
"Đó là cái gì?" Sau khi tiến vào trung tâm dược viên, Lục Huyền lập tức kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Có hàng trăm gốc Dị Quỷ Đằng đang tụ tập cùng một chỗ, vô số nhánh dây leo màu xanh đen tùy ý vung vẩy khắp nơi, nhìn giống hệt một đám bách quỷ dạ hành [1] dưới bầu trời đen kịt.
Có một gốc cây tà dị cực kỳ to lớn đứng ngay tại vị trí trung tâm nhất bên trong đám Dị Quỷ Đằng kia.
Phải biết rằng, chiều cao trung bình của đám Dị Quỷ Đằng yêu biến thường tương đương với một người bình thường, nhưng gốc cây này lại cao tới năm trượng, những nhánh dây leo màu xanh đen của nó còn to bằng cánh tay người lớn, không ngừng quấn quít hướng lên trên.
Phần đỉnh của cái cây này còn có một nụ hoa màu xanh lục to bằng cái chậu rửa mặt, nụ hoa kia cứ liên tục co rút rồi lại giãn nở, như đang hô hấp vậy.
Dường như đã cảm nhận được ánh mắt của Lục Huyền, những nhánh dây leo màu xanh đen phía trên gốc Dị Quỷ Đằng khổng lồ kia bắt đầu lặng lẽ chuyển động.
"Không ổn rồi." Linh thức của Lục Huyền cảm nhận được những chuyển động dị thường dưới lòng đất, chỉ trong nháy mắt hắn đã thu lại sợi tơ Ẩn Linh Sưởng đang che phủ toàn thân, rồi vội vàng nhảy lên cao.
Ngay tại khoảnh khắc thân thể hắn vừa rời khỏi mặt đất, vô số những nhánh dây leo hệt như một đám xúc tu đã chui lên khỏi mặt đất, hung hăng đâm xuyên hàng ngàn hàng vạn nhát vào vị trí Lục Huyền vừa mới đứng kia.
Một kích không trúng, hàng trăm gốc Dị Quỷ Đằng yêu biến lại liên tục xông lên, tấn công Lục Huyền đang lơ lửng ngay giữa không trung.
Nhìn xuống bên dưới toàn là dây leo màu xanh đen chằng chịt, căn bản không có chỗ để đặt chân.
Lục Huyền lập tức thúc giục 《 Vân Đằng Thuật 》, hắn xoay người giữa không trung rồi đáp xuống một khu vực tương đối ít Dị Quỷ Đằng.
Vừa mới tiếp đất, vô số nhánh dây leo đã điên cuồng lao về phía hắn.
-----------------
[1] : “Bách quỷ dạ hành” (Hyakki-yagyo, Hyakki-yakou) là một truyền thuyết nổi tiếng thường xuất hiện trong các câu chuyện kể từ thời Heian đến thời Muromachi. Bách quỷ dạ hành có thể xem là một hoạt động của các loài yêu quái, chúng tụ họp lại thành đoàn và đi khắp các khu phố, ngõ ngách vào ban đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận