Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 783: Dị Thú Cổ Quái!

Chương 783: Dị Thú Cổ Quái!
Vừa rồi, hắn dứt khoát nói rõ mọi thông tin của Lôi Bạo Liên cho mọi người, tất nhiên cũng vì bản thân có một chút suy tính riêng.
Nếu một mình đi thu hoạch thì khẳng định là hắn sẽ trở thành mục tiêu công kích của cả đám người, chưa biết chừng còn khiến bốn người đó hợp lực lại với nhau cùng đối phó hắn.
Thêm nữa, nếu hắn giấu giếm tin tức về Lôi Bạo Liên thì có loại linh thực quý hiếm ở ngay trước mặt, chắc chắn là không ai chịu bỏ qua nó đâu, kiểu gì bọn họ cũng sẽ tìm đủ mọi cách để hái được hạt sen.
Đến lúc đó, không biết sẽ tổn thất thêm bao nhiêu nữa.
Cho nên, hắn nói ra tin tức Lôi Bạo Liên mình biết, vừa giúp phòng tránh những chuyện như vậy có thể xảy ra, đồng thời trong lúc chia sẻ hạt sen, dựa vào tin tức quan trọng do hắn cung cấp, hắn còn được chia nhiều hơn một chút.
Năm người thu hoạch ở cách nhau không xa nên tất nhiên sẽ không phát sinh chuyện một người độc chiếm chiến lợi phẩm, chẳng mấy chốc bọn họ đã hái được toàn bộ Lôi Bạo Liên trong mảnh linh điền xung quanh.
Được Lục Huyền nhắc nhở nên về sau không còn ai bất cẩn để xảy ra tình cảnh khí tức lôi đình trong hoa sen bạo động nữa, cả đám đều hữu kinh vô hiểm hái được rất nhiều hạt sen.
“Tổng cộng là một trăm lẻ tám hạt sen, nhờ có Lục đạo hữu bày mưu tính kế chúng ta mới hái được nhiều như vậy, một mình hắn được chia hai mươi tám hạt, bốn người chúng ta mỗi người hai mươi hạt, mọi người thấy thế nào?”
“Được.”
“Không thành vấn đề, Lục đạo hữu nên được như thế.”
Đám người Lôi Chính đều gật đầu đồng ý.
“Đa tạ các vị đạo hữu.”
Lục Huyền không ngần ngại chắp tay thi lễ, sau đó cất hai mươi tám hạt sen màu trắng bạc thuộc về mình vào túi trữ vật.
“Hì hì ~”
Ngay tại thời điểm mọi người đang định triển khai hành động đến những hòn đảo nhỏ khác ở nơi này, tiếp tục tìm kiếm Lôi Bạo Liên, thu hoạch hạt sen thì đột nhiên bên tai lại vang lên một tiếng cười quái dị.
Tiếng cười ấy vang dội như tiếng sấm rền vang.
Vừa nghe thấy tiếng cười quỷ dị này, năm người Lục Huyền lập tức giật nảy mình, toàn thân căng thẳng như lâm đại địch, tất cả vội vàng dùng linh thức đi tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
“Vậy mà không tìm được!” Lục Huyền thầm rùng mình hoảng hốt.
Phải biết rằng, trong tay hắn có bảo vật 《 Uẩn Thần Thiếp 》 ngũ phẩm, lại tu luyện 《 Thần Diễn Kinh 》 có tác dụng tăng cường thần hồn và linh thức khiến cho linh thức của hắn mạnh hơn phần lớn đám tu sĩ Trúc Cơ viên mãn ngoài kia, nhưng dưới tình huống như vậy, vẫn không phát hiện ra vị trí của tiếng cười cổ quái kia?
Mấy hơi thở sau, tiếng cười kia càng thêm vang dội, chỉ thấy ở khu vực xa xa phía trước vừa xuất hiện vô số lôi mang. Từng tia lôi điện rất nhỏ nhanh chóng ngưng tụ vào cùng một chỗ, dần dần hiển lộ ra thân thể của một con dị thú có hình dạng vô cùng cổ quái với đôi môi như chu sa, khóe miệng vẽ nên một đường cong kỳ dị, tựa như nó vẫn luôn giễu cợt đám người Lục Huyền. Trên đỉnh đầu sinh vật này mọc ra một chiếc sừng dài màu trắng bạc, lại có một đôi cánh thịt màu xanh cực kỳ rộng lớn sau lưng, mặt ngoài hiển hiện lôi quang chói mắt.
Bên hông dị thú mọc ra một cái bướu thịt cổ quái, nhìn như cái trống lớn, bên trong vang lên tiếng ầm ầm trầm đục, tựa như có lôi đình uy mãnh không ngừng được dựng dục bên trong.
“Đây là thứ gì? Yêu thú hay là tà ma?” Vương Ngạn Chung thất thanh nói.
“Mặc kệ nó là cái gì, cứ trực tiếp giải quyết là được.” Lôi Chính hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy những đường lôi văn màu trắng bạc trên mặt gã tỏa sáng chói lòa, đồng thời đôi cánh lôi đình trên lưng cũng xòe rộng, trong tay chợt xuất hiện một cây trường kích. Sau đó, toàn thân gã hóa thành một vệt sáng, trường kích kéo theo từng cơn cuồng phong dữ tợn, hung hăng đâm thẳng về phía dị thú cổ quái kia.
Cùng lúc đó, cây quải trượng trong tay bà lão tóc trắng cũng đập mạnh xuống đất, phi thạch bắn tung tóe khắp nơi, tiếng rồng ngâm hào hùng vang dội. Chỉ trong chớp mắt, cây quải trượng kia đã hóa thành một con giao long cực lớn, nhanh như chớp phóng thẳng về phía dị thú cổ quái nọ.
Dị thú kia nghiêng đầu nhìn xuống phía dưới, trong mắt lóe lên vẻ khó chịu, cánh tay dài nhỏ quái dị của nó dùng sức đập xuống cái bướu thịt giống hệt cái trống lớn bên hông.
“Ầm ầm!”
Tiếng sấm nổ vang, từng tia lôi đình thô to như ngân xà loạn vũ, điên cuồng lao về phía năm người Lục Huyền.
Dựa vào cảm nhận của linh thức, Lục Huyền nhanh chóng nắm bắt được những biến hóa của lôi đình, Thanh Phù Lữ dưới chân lóe lên thanh mang, trực tiếp dùng lấy một góc độ không thể tưởng tượng nổi, để né tránh một đạo lôi đình to cỡ thùng nước.
Bốn người còn lại cũng nhanh chóng thi triển thủ đoạn, triệt tiêu toàn bộ lôi đình.
Sau khi đã né tránh toàn bộ công kích, bọn họ mới có thời gian hướng ánh mắt nhìn về phía con dị thú cổ quái kia, ai ngờ lại phát hiện nó đã biến mất không thấy đâu rồi.
“Dị thú này có lai lịch gì?” Trung niên một mắt nghi hoặc hỏi.
“Không rõ lắm, chưa từng trông thấy bao giờ, nhưng nó chỉ dùng một kích lại có thể đánh lui được ta, hẳn là thực lực đã tới gần Kết Đan.” Bà lão tóc trắng nghiêm nghị nói.
“Đoạn đường tiếp theo chúng ta vẫn nên đề phòng nhiều hơn.”
Sự xuất hiện bất thình lình không một dấu hiệu báo trước của con dị thú cổ quái kia, đã khiến đám người Lục Huyền cảnh giác hơn hẳn. Năm người trực tiếp kết thành trận thế, chậm rãi tiến về phía hòn đảo khác. Hòn đảo bên này cũng có một ít Lôi Bạo Liên đã hoàn toàn thành thục, lôi quang bắn từ trong cành lá ra, nhìn cực kỳ bất ổn.
Nhưng sau khi đám người Lạc Minh được Lục Huyền nhắc nhở, lại cộng thêm một chút kinh nghiệm hái hạt sen trắng bạc lúc trước, cả bọn vừa đề phòng cảnh giác vừa nhẹ nhàng hái xuống từng hạt sen.
Sau đó cả năm người tập hợp lại và chia đều, Lục Huyền được chia hai mươi hai viên, cộng thêm lúc trước, là hiện giờ trong tay hắn đã có năm mươi hạt Lôi Bạo Liên, thu hoạch cũng không tệ.
“Đã không tìm thấy bất cứ vật gì có giá trị trên hòn đảo nhỏ này, các vị đạo hữu cùng tới hòn đảo nhỏ kế tiếp xem thứ chứ?” Lạc Minh lên tiếng hỏi.
Mấy người Lục Huyền gật đầu đồng ý.
Con dị thú xuất quỷ nhập thần kia giống hệt một thanh kiếm sắc bén luôn treo trên đỉnh đầu, đẩy mấy người bọn họ rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ, hoàn toàn không thể thư giãn được, cũng trực tiếp ném đi ý đồ một mình thăm dò Tiểu Lôi đảo.
Khoảng cách giữa những đảo nhỏ ở nơi này cũng không xa lắm, gần thì mấy chục trượng, xa thì đến trăm trượng, có không ít cự thạch lơ lửng ở khoảng giữa, lôi quang liên tiếp lóe lên.
Năm người cẩn thận trèo lên hòn đảo nhỏ tiếp theo, đang muốn tìm tòi kỹ càng thì đột nhiên một cơn gió mạnh thổi tới. Chỉ trong nháy mắt, cấm chế trên đảo đã bị kích phát, linh văn điên cuồng chuyển động.
Trời đất quay cuồng, cảnh tượng trước mắt Lục Huyền hoàn toàn thay đổi, chỉ thấy một mảnh mây mù cuồn cuộn, lôi quang thoáng hiện khắp nơi.
“Hình như đã tiến vào cấm chế rồi.”
Linh thức của hắn đảo qua, chợt phát hiện chỉ một chớp mắt như vậy mà phạm vi mình có thể cảm nhận được đã bị thu nhỏ lại rất nhiều. Ngay cả khi thi triển đồng thuật, khiến cho đôi mắt có thể nhìn rõ lộ tuyến vận chuyển của các loại linh lực, thì trước mặt hắn vẫn là một mảnh rậm rạp tối nghĩa, không có đầu mối để lần theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận