Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 644: Bách Lý Kiếm Thanh Bị Thương!

Chương 644: Bách Lý Kiếm Thanh Bị Thương!
"Chúc mừng sư huynh nhận được nhiều cơ duyên như vậy, đáng tiếc là ta không có phúc duyên bực này, chỉ có thể thành thành thật thật ở lại trong tông môn, bồi dưỡng linh thực." Trong mắt Lục Huyền hiện lên một tia cực kỳ hâm mộ.
"Thuận tiện cũng đi thu hoạch quầng sáng, nhận được những món bảo vật nho nhỏ như Ngọc Tẩy Linh Lộ, Thanh Vi Ngọc Tỏa, Địch Trần đan mà thôi." Hắn lại bổ sung thêm một câu trong lòng.
Đối với thu hoạch của Hỏa Lân Nhi tại Hắc Ma Uyên, Lục Huyền ngoài miệng nói hâm mộ nhưng trong lòng lại lơ đễnh, chẳng quá quan tâm.
Đối phương vất vả khổ cực đi ra ngoài lâu như vậy, cả ngày đều phải chém giết với yêu thú tà ma, còn phải đối mặt với những tu sĩ ngấp nghé, ham muốn quanh mình, vậy mà đống bảo vật nhận được còn không bằng hắn ở trong tông môn bồi dưỡng linh thực, thu hoạch quầng sáng… Chênh lệch như vậy, làm sao hắn chịu đi thăm dò bí cảnh?
Hỏa Lân Nhi chỉ đi ngang qua động phủ của Lục Huyền nên thuận đường tiến vào hỏi thăm hắn một phen, sau khi thấy tâm ý hắn đã quyết, cũng không miễn cưỡng, nói chuyện phiếm vài câu là vội vàng rời đi, chuẩn bị các loại đồ vật cho lần sau tiến vào trong bí cảnh.
Thời gian Lục Huyền ở trong động phủ đã không ngắn, vẫn cần phải chạy qua làm tròn chức vị quản lý phúc địa Vạn Yêu Quật. Ngay sau đó, hắn cũng trở lại bên trong phúc địa rồi.
Nhóm Ngọc Lộ Quả chưa chín, hắn dự định lần sau trở về sẽ hái cả thể, làm một lần thu đủ quầng sáng luôn.
Mọi chuyện bên trong phúc địa vẫn như bình thường, đa số linh thú tuy có va chạm nhỏ, vấn đề nhỏ phát sinh, nhưng đều bị mấy người Tôn Vân giải quyết thỏa đáng rồi, không cần Lục Huyền ra tay.
Mỗi ngày hắn đều chăm chỉ tu hành mấy loại công pháp quý hiếm lấy được từ trong quầng sáng, lúc rảnh rỗi sẽ đến thăm gia đình Bạch Ngọc Kình Thiên Viên một phen hoặc nói chuyện phiếm với lão Long Quy một hồi, rồi cách một đoạn thời gian, hắn sẽ tiến vào cấm địa thu huyết nhục yêu thú phế liệu, giúp Thanh Khâu Hồ quan sát tình huống mấy đối tượng thí nghiệm của nó.
Nửa tháng trôi qua, vào thời điểm hắn đang tĩnh tọa tu luyện trong Vân ốc, đột nhiên một đạo truyền âm xuyên qua cấm chế bao tới bên cạnh, hắn tiện tay bày ra cấm chế, âm thanh trực tiếp vang lên bên tai hắn: "Lục sư điệt, ta đã trở về."
Lục Huyền đột ngột nhảy dựng lên rồi dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi cửa phòng, liếc mắt nhìn Thương Ngô Chân Nhân đang đứng trong đám mây, thân thể hùng vĩ như được tinh thiết đúc thành.
"Cung nghênh sư thúc trở về." Hắn xoay người thi lễ nói.
"Chuyện ta muốn làm coi như thuận lợi, nên trở về tương đối sớm. Trong khoảng thời gian này, sư điệt đã vất vả chăm sóc đám linh thú bên trong phúc địa rồi."
"Đây là chuyện thuộc bổn phận của ta, đồng thời cũng may nhờ có mấy người Tôn Vân sư huynh hết lòng giúp đỡ." Lục Huyền khiêm tốn nói.
Ánh mắt Thương Ngô Chân Nhân để lộ ra một tia tán thưởng: "Những gì sư điệt làm, ta đều đã biết."
Thương Ngô Chân Nhân đã sớm biết được nhất cử nhất động của Lục Huyền ở bên trong phúc địa thông qua lời kể của mấy người Tôn Vân. Hơn nữa, từ trong miệng bọn họ, gã còn có thể cảm nhận được bọn họ cực kỳ tán thành đối với Lục Huyền. Mà đồng thời, gã cũng hiểu được Lục Huyền đã chăm sóc hai con linh thú lục phẩm là Bạch Ngọc Kình Thiên Viên và Long Quy vô cùng thoải mái, khiến cho hai đại linh thú kia cũng cực kỳ tán thưởng đối với Lục Huyền.
Một đứa hậu duệ của Bạch Ngọc Kình Thiên Viên được Lục Huyền dốc lòng chăm sóc, thậm chí nó còn ủy thác Tâm Viên Quả cho Lục Huyền bồi dưỡng.
Về phần Long Quy, lại càng không cần phải nói đến, 《 Cực Nhạc Tâm Kinh 》và Mỹ Âm Châu đã khiến cho mối giao tình này trở nên vững như thành đồng.
Nhưng có một chuyện càng khiến Thương Ngô Chân Nhân cảm thấy ngoài ý muốn, đó chính là thái độ của Thanh Khâu Hồ bên trong cấm địa đối với Lục Huyền.
Gã vốn là người quản lý phúc địa, đương nhiên cũng biết rõ chuyện Thanh Khâu Hồ đang thí nghiệm của các loại hung thú tà thú. Nhưng thực sự không ngờ, một con linh thú ngũ phẩm luôn độc hành, thích mở ra lối đi riêng như vậy, cũng có phần coi trọng ưu ái Lục Huyền.
Từ trong miệng nó, gã biết được, Lục Huyền đã bỏ ra rất nhiều công sức trong quá trình nó thí nghiệm hung thú, trợ giúp gia tăng tốc độ và tiến độ luyện chế Đạo Binh của nó lên rất nhiều.
Sau khi biết được hết thảy những chuyện này, đương nhiên là Thương Ngô Chân Nhân cảm thấy cực kỳ hài lòng đối với Lục Huyền.
"Lục sư điệt, nơi này là một ngàn Kiếm Ấn cùng với ba bình Đế Lưu Tương mà trước kia ta thu thập được, cứ coi nó là thù lao hơn nửa năm nay ngươi thay ta quản lý phúc địa đi."
Lời vừa dứt, một đống lớn Kiếm Ấn cùng với ba cái bình nhỏ bạch ngọc chậm rãi bay tới trước mặt Lục Huyền.
"Đa tạ sư thúc!" Lục Huyền cũng không khách khí, hắn lập tức tiếp nhận Kiếm Ấn và bình nhỏ, thu vào trong túi trữ vật.
Thương Ngô Chân Nhân trở về Vạn Yêu quật, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, Lục Huyền cũng không ở lại lâu đã từ biệt đối phương cùng với đám người Tôn Vân, trở lại động phủ.
Mới rời khỏi Trận Đường đi tới chân núi, hắn ôm theo chờ mong đầy cõi lòng, đang muốn đi thu hoạch hơn ba mươi quầng sáng Ngọc Lộ Quả còn lại, thì bỗng nhiên một tấm phù lục đưa tin một mực bay lơ lửng ở bên ngoài trận pháp phòng hộ, đã hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Lục Huyền dùng linh lực kích phát, bên trong phù lục lập tức truyền đến thanh âm quen thuộc của Bách Lý Kiếm Thanh: "Lục đại ca, ta đã trở về từ Hắc Ma Uyên, nhưng lần này gặp phải tà ma bộc phát, đã bị thương không nhỏ, nên chỉ để lại một tấm phù lục ở bên ngoài động phủ của huynh thôi. Nếu huynh nhìn thấy nó, có thể đi tới động phủ của ta được không? Ta có một hạt linh chủng muốn giao cho huynh."
Trong thanh âm toát lên vài phần mỏi mệt, hoàn toàn không có sức sống như Bách Lý Kiếm Thanh bình thường.
Sắc mặt Lục Huyền lập tức trầm xuống, hắn không quan tâm đến đám linh thực trong linh điền nữa mà trực tiếp chạy thẳng tới động phủ của Bách Lý Kiếm Thanh.
Một lát sau…
"Lục đại ca, huynh đã đến rồi." Bách Lý Kiếm Thanh nhìn thấy Lục Huyền chạy đến, hai mắt híp lại, khuôn mặt trắng bệch cố gắng nặn ra một nụ cười. Có thể nhìn ra được trạng thái của gã lúc này không được tốt lắm, từ ngực đến hông có một vết thương thật sâu, trực tiếp xuyên qua nửa thân thể, thậm chí trên miệng vết thương còn có một lớp hắc khí nhàn nhạt quẩn quanh, bên trên đã được thoa một loại thuốc mỡ màu xanh đậm.
"Đệ ngoan ngoãn nằm yên đi." Lục Huyền trầm giọng nói.
"Chuyện gì đã xảy ra? Đệ biến thành bộ dạng này, vết thương không nghiêm trọng chứ?"
"Nói nghiêm trọng thì cũng không tính là nghiêm trọng, chỉ là thân thể không quá thoải mái mà thôi. Trong thân thể ta đã bị khí tức tà ma xâm nhập, vất vả lắm mới kéo được nửa cái mạng trở lại trong tông môn, nhận được một loại thuốc mỡ có thể ức chế khí tức tà ma lan tràn từ chỗ một vị sư huynh luyện đan, đoán chừng phải tu dưỡng một đoạn thời gian mới có thể khôi phục được. Dù vậy, cũng may là đã nhặt về một cái mạng nhỏ rồi." Bách Lý Kiếm Thanh lòng còn sợ hãi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận