Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1144: Nghĩ Nhiều Làm Gì, Hôm N... _

Chương 1144: Nghĩ Nhiều Làm Gì, Hôm N... _Chương 1144: Nghĩ Nhiều Làm Gì, Hôm N... _
Bị Lục Huyền trâu chọc như thế, vẻ mặt lão giả vẫn rất tự nhiên, không có bất kỳ thay đổi nào.
“Không còn cách nào khác, đầu bị thế đạo này ép buộc mà thôi. Ta cũng muốn mỗi ngày đều nhàn nhã đi sưu tầm các loại bảo vật nhưng thực lực lại không cho phép. Đám tà ma ngày càng càn rỡ, dù ta vẫn luôn ở bên trong Trích Tinh Lâu cũng không thể yên tâm được. Bởi vậy mới quyết định bế quan mấy năm, rèn luyện môn thần thông do gia tộc truyền thụ, khiến cho thực lực của mình tăng lên một chút, tránh để sau này khi đụng độ với tà ma, bản thân lại không có lấy một chút sức lực nào đánh trả.” Mộc đạo nhân giải thích với Lục Huyền.Docfull.vn- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
“Xem ra tiến triển cũng không tệ, về sau còn phải nhờ đạo hữu chiếu cố nhiều hơn rồi.” Lục Huyền cảm nhận được khí tức cường đại trong cơ thể ông ta bèn nói với giọng điệu cực kỳ khách khí. “Không dám không dám, chỉ tăng lên được một chút tu vi thôi. Có điều Lục đạo hữu cũng không cần lo lắng quá, với tạo nghệ linh thực của ngươi, thương hội sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ ngươi, không để ngươi phải rơi vào hiểm cảnh đâu.” Mộc đạo nhân trầm giọng nói. “Chuyện đó không phải thứ Lục mỗ có khả năng kiểm soát được. Việc Lục mỗ có thể làm chính là ở yên trong động phủ, bồi dưỡng linh thực thật tốt, nếu thật sự có tà ma vượt qua hai tầng lá chắn là Thiên Tinh Động và thương hội, tìm tới tận cửa động phủ của Lục mỗ thì cũng chỉ có thể dựa vào chút thực lực nhỏ bé với một ít bảo vật không đáng kể trong tay mình, đi liều chết vật lộn với chúng mà thôi.” Nét mặt Lục Huyền có vài phần bất đắc dĩ, như thể hắn đang nghĩ đến kết cục sau khi mình đụng phải tà ma, sau đó nhẹ nhàng thở dài một tiếng. “Ha ha, Lục đạo hữu dã nghĩ xa quá rồi. Nào, chúng ta cùng uống mấy chén thôi. Nghĩ nhiều làm gì, hôm nay có rượu hôm nay cứ say!” “Được, chúc mừng đạo hữu kết thúc bế quan, tu vi tăng mạnh!” Lục Huyền cười nói. “Mộc đạo hữu, ngươi thấy tình thế Tu Hành giới dạo gần dây thế nào?” Men rượu say nồng, Lục Huyền uống một ngụm Hoàn Chân Kiếm Dịch, lên tiếng dò hỏi.
“Lục đạo hữu muốn nói về chuyện tà ma xâm nhập hả? Dù thực lực của lão phu khá bình thường, bản thân cũng không có bao nhiêu sức mạnh, nhưng với chuyện đánh lui tà ma vẫn có chút lòng tin.” Mộc đạo nhân lắc lắc chén rượu trong tay, trong chén nổi lên ánh sáng nhàn nhạt, chính là vô số kiếm quang rất nhỏ dung nhập vào trong linh dịch. “Theo ta được biết, chuyện tà ma xâm nhập như vậy dù không phổ biến, nhưng cũng không phải là chưa từng xảy ra và đến cuối cùng, chúng vẫn bị các thế lực lớn trong Tu Hành giới liên thủ giải quyết. Bởi vậy Lục đạo hữu cũng không cần lo lắng quá mức đâu.” Ông ta lên tiếng trấn an Lục Huyền. “Lục mỗ chỉ cảm thấy, quy mô tà ma xâm nhập lần này có hơi lớn. À đúng rồi, Mộc đạo hữu, ngươi có biết mấy chục năm trước ở Đông Hoang từng xuất hiện tình huống tương tự hay không?”
“Có nghe nói, ta còn nghe nói tình cảnh bân đó cực kỳ thảm thiết, đã khiến vô số tu sĩ Đông Hoang tử vong, cảnh tượng chẳng khác gì nhân gian luyện ngục. Nhưng có lẽ Lục đạo hữu vẫn chưa hiểu rõ về thực lực của Trung Châu thất cảnh rồi. Chỉ tính riêng Ly Dương cảnh đã mạnh vượt xa toàn bộ Đồng Hoang lúc trước, thậm chí một mình Hải Lầu thương hội cũng chưa chắc đã yếu hơn Đông Hoang. Bởi vậy khi đối mặt với tà ma xâm nhập, cách ứng phó của hai khu vực sẽ khác biệt nhau một trời một vực.” Giọng điệu của Mộc đạo nhân chất chứa cảm giác ưu việt mạnh mẽ.
Lục Huyền nghe vậy cũng chỉ khẽ gật đầu. Dù lời nói của đối phương cũng có vài phần đạo lý nhưng lại không hề ảnh hưởng tới dự định của hắn. Bởi không cần biết đám tà ma ở ngoài kia tàn sát bừa bãi như thế nào, tín niệm làm ruộng của hắn từ thuở ban đầu của hắn sẽ vĩnh viễn không thay đổi. Nếu Ly Dương cảnh hoặc toàn bộ Trung Châu có dấu hiệu thất thủ, hắn lại chạy trốn thêm một lần nữa là được.
Sau khi trải qua tình huống Thiên Kiếm Tông dời đi trước đó, hắn đã nhận được khá nhiều kinh nghiệm phong phú rồi.
“Mộc đạo hữu, ngươi ở trong Trích Tỉnh Lâu như vậy, khẳng định là tin tức nhận được sẽ linh thông hơn một linh thực sư ít khi rời khỏi động phủ như ta nhiều. Nên nếu có đại sự gì xảy ra, kính xin đạo hữu hãy nhanh chóng liên lạc cho Lục mỗ.” Lục Huyền cười nói với Mộc đạo nhân.
Lão giả say tới đỏ mặt gật mạnh đầu: “Tất nhiên rồi! Lục đạo hữu một lòng một dạ để tâm vào linh thực nhất đạo, không giỏi đấu pháp, đồng thời lại có tạo nghệ linh thực đạt đến cảnh giới tuyệt hảo, nếu để đám tà ma kia làm tổn thương đến đạo hữu thì đó chính là tổn thất rất lớn đối với thương hội. Bất kể thế nào thương hội cũng không để Lục đạo hữu rơi vào hiểm cảnh đâu.”
Mộc đạo nhân không khỏi cảm khái một hồi, trong giọng điệu còn mơ hồ mang theo vài phần ghen tị. Ông ta không thể không thừa nhận, dù bản thân có trưởng bối cảnh giới Nguyên Anh trong tộc che chở thì địa vị trong thương hội cũng có khả năng thua kém vị linh thực sư xuất thân từ tán tu trước mắt này nhiều.
Hai người nói chuyện phiếm hồi lâu, ánh mắt lão giả xuyên thấu qua mảnh lôi quang đầy trời phía trước, thấy thời gian cũng không còn sớm bèn nói lời từ biệt với Lục Huyền.
Lục Huyền tiễn ông ta ra ngoài động phủ, nhìn theo bóng dáng đối phương hoàn toàn biến mất phía cuối chân trời, lúc này mới trở lại tiểu viện.
“Mặc kệ bên ngoài ồn ào náo nhiệt ra sao, ta chỉ cần yên tâm chăm lo một mẫu ba phần đất này là được.” Linh thức của Lục Huyền đảo qua từng mảnh linh điền bân trong động phủ, cõi lòng vô cùng bình tĩnh.
Có từng gốc linh thực cao giai kia tồn tại, là hắn đã có đủ tự tin để không quên đi tín niệm thuở ban đầu mà vẫn một lòng bồi dưỡng linh thực giữa thế cục rối ren hỗn loạn này. Trong phòng, Lục Huyền đang ngồi xếp bằng, có một chiếc bình nhỏ màu xanh biếc bay lơ lửng trước người.
Ánh sáng màu xanh nhạt lưu chuyển trên bề mặt chiếc bình nhỏ, có một tia linh khí màu xanh biếc bay ra từ miệng bình, mang đến cho người ta một loại cảm giác thư thái tự nhiên.
Lục Huyền khẽ động tâm niệm, từ đầu ngón tay lập tức tuôn ra từng luồng linh khí màu xanh nhạt. Linh khí này chính là Thanh Mộc nguyên khí, dưới sự dẫn dắt của hắn, chúng nó nhanh chóng bay về phía Thần Mộc Thanh Hồ, hóa thành một mảnh sương mù màu xanh nhạt, từ từ rót vào bên trong chiếc bình nhỏ màu xanh biếc kia.
Chuyện tà ma xâm nhập đã khiến cảm giác nguy cơ trong lòng hắn càng lúc càng tăng thêm, bởi vậy thời gian hắn dành ra để rót Thanh Mộc nguyên khí vào bên trong Thần Mộc Thanh Hồ cũng nhiều hơn bình thường một chút.
Có lẽ ngày sau, vào một thời khắc mấu chốt nào đó, thứ linh khí thảo mộc tinh khiết được cất giữ trong chiếc bình nhỏ này sẽ mang tới tác dụng võ cùng quan trọng, thậm chí còn có thể cứu lấy cái mạng nhỏ của hắn cũng chưa biết chừng. Còn nhớ lúc trước khi Thanh Giác Lôi Hủy xuất hiện nguy cơ sinh tử, Lục Huyền đã dùng nguyên khí được tích trữ bên trong Thần Mộc Thanh Hồ để thúc chín gốc Thiên Nguyên Quả lục phẩm mới gieo trồng không lâu, từ đó nhận được một viên linh đan gia tăng tuổi thọ thất phẩm, trợ giúp Lôi Hủy vốn sắp tới ngày đại nạn trực tiếp trở về thời kỳ đỉnh phong, hung hăng đánh lui ba gã Nguyên Anh Chân Quân, từ đó cứu vớt toàn tộc đàn Lôi Hống Thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận